
a mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt Diệp Chi đang điềm tĩnh ngủ. Môi hồng răng trắng, tóc đen hơi tán loạn, chẳng những không có có vẻ dơ dáy, ngược lại có mấy phần lười biếng. Cô rất gần, gần đến nỗi Kỷ Lâm cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.
Trong nháy mắt, thời khắc đẹp đẽ như vậy khiến Kỷ Lâm sinh ra ảo giác thiên trường địa cửu.
Nhưng giấc mộng này cuối cùng cũng không thể thực hiện, điều duy nhất anh có thể làm, chỉ là thu hồi ánh mắt của mình, mang cho cô một phần đồ ăn sáng nóng.
Đồng hồ sinh học của Diệp Chi luôn luôn đúng, mặc dù trời bên ngoài đã sáng rồi, nhưng lúc này vẫn chưa tới tám giờ. Mặc dù tối hôm qua bận rộn một đêm, nhưng hôm nay cô vẫn muốn đi làm. Gần đây công ty nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn, công việc thanh nhàn thường ngày của Diệp Chi cũng trở nên bận rộn, ngay cả việc viết văn trên mạng cũng trễ nãi, làm cho tiếng oán thán của độc giả dậy đất, thúc giục không ngừng.
Cô thật sự là không có thời gian quan tâm đến con trai, chỉ có thể để cho mẹ cô tới chăm sóc Hoàn Tử.
Diệp Chi ăn sáng xong, dùng sức hôn một cái ở trên mặt Hoàn Tử, trên mặt đều là áy náy, “Con trai… mẹ phải đi làm rồi, gọi bà ngoại đến chăm con có được không?”
Hoàn Tử hơi mím môi, trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn nghe lời gật đầu một cái, “Được.”
“Đứa bé ngoan.” Diệp Chi sờ sờ đầu nhỏ của con trai, bày tỏ an ủi, lại quay sang nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, tối hôm qua làm phiền anh...anh cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Hoàn Tử không sao, bây giờ tôi gọi điện cho mẹ tôi, một lát nữa bà có thể đến chăm sóc Hoàn Tử.”
Kỷ Lâm lắc đầu một cái, đưa tay đè điện thoại của Diệp Chi xuống, “Tôi có thể ở lại chăm sóc Hoàn Tử.”
“Như vậy sao được. Anh đi về nghỉ ngơi đi, tôi. . . . . .”
“Không sao.” Kỷ Lâm cắt đứt lời của Diệp Chi, khóe môi anh hơi gấp, đặt mông ngồi ở trên đầu giường của Hoàn Tử, cùng với Hoàn Tử mắt to trừng mắt nhỏ, “Quyết định như vậy đi.”
Dừng một lát, chợt nghiêng nửa người kéo Hoàn Tử ôm vào trong ngực, giống như gà mẹ ôm che chở cho gà con, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi, “Cô đi đi, Hoàn Tử ở đây đã có tôi .” Bộ dáng nhất định không đi.
Huấn luyện viên Kỷ thật đúng là nhiệt tình, Diệp Chi chóng mặt đi ra khỏi phòng bệnh. Đây chẳng lẽ là Lôi Phong trong truyền thuyết?
Lúc đó, trong hành lang một gian cửa phòng bệnh chợt mở ra, từ bên trong chạy ra một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, cô gái ôm đứa nhỏ thật chặt ở trong ngực, trên mặt rất tức giận, nhìn vào trong phòng bệnh bắt đầu tức giận mắng to, “Ngươi cho rằng tôi không biết ngươi tại sao tự nhiên ân cần vậy sao? Ngươi chỉ muốn cướp con trai của tôi thôi. Ta cho ngươi biết, con trai là của một mình tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho ngươi cướp.”
Diệp Chi đi ra ngoài, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở cửa phòng bệnh của con trai, huấn luyện viên Kỷ đối với chuyện của Hoàn Tử để ý như vậy, sẽ không phải. . . . . . cũng muốn giành con trai của cô chứ? Trong phòng bệnh yên tĩnh, Hoàn Tử đang cầm quyển truyện thiếu nhi Kỷ Lâm mới vừa mua về cho cậu, mặt không chút thay đổi lật nhanh,mỗi một câu chuyện cuối cùng kết thúc đều giống nhau là hoàng tử và công chúa rốt cuộc vượt qua khó khăn và có được hạnh phúc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đen kịt, loại sách này cậu đã không thèm đọc rất lâu rồi, đều là dụ dỗ mấy cô nhóc con, hừ.
Nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Kỷ Lâm không có chú ý mình, liền len lén xông Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, lặng lẽ chống lên chân, nhấc lên một góc chăn, ám hiệu Tiểu Hắc chui vào chăn của mình.
Sáng sớm hôm nay Bạch Kỳ tới đây thăm Hoàn Tử rồi, dù sao cũng là mình hại đứa nhỏ bị bệnh, thuận tiện còn mang Tiểu Hắc đến, mặc dù trong bệnh viện không cho mang thú cưng vào, nhưng huấn luyện viên Bạch len lén bỏ vào trong ngực ước lượng con mèo cũng nhỏ, đối với anh mà nói không có nặng chút nào.
Tiểu Hắc mấy ngày nay ở nhà họ Kỉ ăn ngon, ngủ tốt, lớn lên rất nhiều, lông màu đen bóng loáng, bị ánh mặt trời chiếu lên thậm chí có cảm giác lấp lánh, xem ra so với con mèo lưu lạc đáng thương trước kia là hai con mèo khác nhau rõ rệt.
Tiểu Hắc rất thông minh, nhìn thấy động tác của tiểu chủ nhân, lập tức nâng bốn chân nhỏ ngắn ngủn lông lá trượt một cái chui vào trong chăn, dán thật chặt ở trên người Hoàn Tử, duỗi lưỡi liếm liếm tay nhỏ bé của Hoàn Tử làm nũng.
Hoàn Tử bị anh liếm ngứa ngáy, ở trong chăn gãi gãi cằm Tiểu Hắc vỗ về, thấy Kỷ Lâm vẫn là không có chú ý động tác của mình, cậu nghiêng người vào trong chăn chuyên tâm trêu chọc mèo.
Một người một con mèo ở trong bóng tối chơi không chán.
Kỷ Lâm ngồi ở cái bàn đối diện giường bệnh, lấy tay chống cằm, cau mày, ánh mắt đã chạy xa rồi, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, anh nhìn Diệp Chi một thân một mình bận rộn từ trong ra ngoài, lại không có người đến giúp một tay, trong lòng có chút đau, nhưng tức giận nhiều hơn.
Ba Diệp với mẹ Diệp thì không có gì, Diệp Chi cố ý dấu diếm bọn họ, nhưng chồng của Diệp Chi đâu? Làm sao lúc này cũng không xuất hiện?