
à
vì hàng năm đến buôn bán ở miền Tây này, nghe nói khuê nữ nhà ta tài mạo song
toàn, trong lòng thầm nghĩ: thế thì rất xứng đôi với công tử nhà chúng tôi, cho
nên mới mạnh dạn tới viếng thăm”.
Cao
Tán thấy vừa lòng, bèn hẹn công tử tới gặp mặt trước. Nghe nói phải gặp mặt,
Nhan Tuấn lo quá không biết làm thế nào được đây. Nghĩ đi nghĩ lại mãi, bật
được một kế, hắn bèn bàn với Vưu Thần. Vưu Thần nói làm vậy tuy được song chỉ
sợ Tiền Thanh không chịu. Nhan Tuấn vỗ ngực nói chuyện này tôi lo.
Tối
hôm đó, Nhan Tuấn mời Tiền Thanh ăn tiệc. Nửa chừng hắn đem đầu đuôi sự việc kể
cho Tiền Thanh nghe, rồi nhờ Tiền Thanh chịu khó một chuyến, thay hắn đến gặp
mặt Cao Tán.
“Thế
không được đâu!” Tiền Thanh nói: “Chỉ sợ rằng một lần thì qua được nhưng sau đó
thì khó đấy!” Nhan Tuấn nói: “Đừng có lo, ông ta không thể nhận ra đệ được đâu.
Có trách thì chỉ trách người làm mối. Hơn nữa, nhà ông ta ở phía tây Động Đình,
cách xa hằng trăm dặm không thể biết ngay được. Đệ cứ yên tâm đi hộ đi”.
Tiền
Thanh không sao từ chối được, chỉ đành nhận vậy. Sáng sớm ngày hôm sau,Vưu Thần
và Tiền Thanh xuống thuyền xuất phát. Tiền Thanh mặc toàn quần áo sang trọng
đẹp đẽ, so với trước trông càng phong lưu hơn nhiều.
Tới
nhà họ Cao, Cao Tán vừa nhìn thấy, trong bụng là mấy phần ưng ý.
Ngồi
yên vị rồi, Cao Tán hỏi về gia thế, Tiền Thanh nhất nhất trả lời, nói năng cử
chỉ vô cùng nhã nhặn. Cao Tán nghĩ: Vẻ ngoài thì đẹp rồi, không rõ học vấn ra
sao? Bèn bảo gia nhân mời công tử và thầy học ra ý muốn kiểm tra chàng này cho
rõ.
Một
lát, một nhà nho độ hơn năm mươi tuổi dẫn một cậu học trò bước ra. Cao Tán giới
thiệu: “Đây là thầy học họ Trần, còn đây là con trai tôi, tên gọi Cao Tiêu!”
Tiền
Thanh nhìn cậu học trò, thấy mi thanh mục tú, rất là khôi ngô, bụng nghĩ: “Em
trai mà thế này thì chị gái chắc là rất đẹp, Nhan huynh thật có phúc lớn”.
Cao
Tán lại giới thiệu: “Đây là cậu Giang Bá Nhã ở Ngô Giang, là một người tuổi trẻ
tài cao”.
Ông
thầy đã được chủ nhân nói rõ ý trước, bèn hỏi: “Ngô Giang là đất giàu nhân tài,
xin cậu cho biết ba người nào nổi tiếng nhất?”
Tiền
Thanh trả lời: “Đó là Phạm Lãi, Trương Hàn và Lục Quy Mông”.
Lại
hỏi: “Ba vị đó nổi tiếng về cái gì?”
Tiền
Thanh trả lời rành rẽ. Sau đó, Tiền Thanh lại cố ý nói chuyện này chuyện khác,
thuyết cổ luận kim, khiến ông thầy phải luôn miệng ngợi khen: “Kỳ tài! Kỳ
tài!”.
Cao
Tán thấy vậy mừng rỡ khôn cùng, vung chân múa tay, lập tức bảo gia nhân bày
tiệc rượu mời Tiền Thanh.
Tiệc
xong, Tiền Thành và Vưu Thần đứng dậy cáo từ, Cao Tán cố lưu giữ, hai người này
nhất quyết xin đi.
Cao
Tán kéo Vưu Thần tới cạnh nói: “Tiểu quan nhân họ Nhan thật là tài mạo song toàn,
nếu như ông giúp thành toàn được cuộc hôn nhân này thì thực là muôn phần cảm
tạ”. Vưu Thần nói: “Tôi nhất định gắng hết sức”.
Tiền
Thanh và Vưu Thần về đến nhà họ Nhan. Nhan Tuấn nghe nói việc cầu hôn đã thành
thì vui mừng khôn xiết bèn quyết định đến ngày mồng ba tháng chạp sẽ làm đám
cưới.
Ngày
qua tháng lại, thấm thoát đã tới gần ngày. Ở vùng Giang Nam thường
khi lấy vợ không làm lễ đón dâu mà là nhà gái tự đưa cô dâu tới nhà trai. Nhưng
lần này vì Cao Tán chọn được rể tài nên nói rộng khắp nơi, đòi chú rể phải đến
tận nhà đón dâu. Điều này khiến Nhan Tuấn lo cuống quýt, chẳng biết làm sao,
chỉ đành lại nhờ Tiền Thanh đi đón dâu giúp mình.
Sáng
sớm mồng ba tháng chạp, gần mười chiếc thuyền nhẹ băng băng tiến về phía núi
Tây.
Đến
nơi, trời đã về chiều, nhà họ Cao bày tiệc lớn, khách khứa đầy nhà, ai trông
thấy Tiền Thanh cũng đều khen ngợi. Tiền Thanh cũng thấy thích thích, vui vẻ
hưởng thụ rượu ngon nhắm tốt. Nhưng chàng ta chợt nghĩ đến bản thân mình không
biết đến bao giờ mới có được phúc phận này, thế là thần sắc ỉu xìu ngay xuống.
Rượu được ba tuần, Tiền Thanh muốn về, song Cao Tán cương quyết giữ lại, mãi
cho đến canh năm mới cho chàng ta chuẩn bị thuyền lên đường. Lúc này mặt hồ nổi
gió, sóng rất lớn, thuyền không đi được, Cao Tán không biết làm sao. Trong đám
khách, có một ông già nói: “Thôi, chi bằng cho thành thân ngay tại đây vậy!”
Cao Tán nghe nói cả mừng, lập tức sai người sắp xếp việc động phòng hoa chúc.
Tiền
Thanh thấy sự việc không hay, vội vàng thoái thác. Cao Tán đương nhiên là không
chịu.
Ngày
hôm sau, ăn cơm xong, hai người, chú rể, cô dâu sửa soạn để đăng đường làm lễ
cưới.
Rồi
liền ba ngày, gió vẫn lớn, hồ vẫn dậy sóng, không thể đi thuyền được. Tiền
Thanh phải ở lại nhà Cao Tán ba ngày. Đến ngày thứ tư mới lên đường. Trong ba
đêm ấy, chàng ta ở cùng phòng với cô dâu, song vẫn để nguyên quần áo để ngủ.
Chàng
Nhan Tuấn ở nhà đợi ba ngày, lòng dạ cứ như lửa đốt. Đến trưa ngày thứ tư, gia
nhân tới báo là cô dâu đã về, chàng ta mới trút được mối lo. Nhưng đến khi nghe
nói Tiền Thanh và cô dâu đã tiến hành hôn lễ rồi thì nhảy chồm lên giận dữ.
Tiền
Thanh để Vưu Thần ngồi cùng Cao Tán, còn mình thì nhảy lên bờ trước. Vừa thấy
Nhan Tuấn, chàng ta liền cười hì hì vái chào rồi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Nào
ngờ, Nhan