
Bạch cũng hiện nguyên hình
thành một con rắn trắng dài ba thước, đầu vẫn cứ ngẩng nhìn về phía Hứa Tuyên.
Hòa
thượng Pháp Hải bỏ chúng vào trong bát, xé một mảnh cà sa, bịt miệng bát lại
rồi đặt trước chùa Lôi Phong, bảo mọi người chuyền gạch đá đến đắp lên thành
một cái tháp để chốt chặt không cho yêu quái xuất thế nữa. Hứa Tuyên xin ở lại
chùa tu tập, rồi đi quyên tiền dựng tòa tháp thành bảy tầng. Đó là tháp Lôi
Phong nổi tiếng.
Vua Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn khi
còn trẻ rất thích kết giao với các hào kiệt trong thiên hạ, được mọi
người quý mến gọi là Triệu Công tử.
Triệu Công tử dũng mãnh hơn người, sức
khỏe vô song, nhưng tính tình thì nóng nảy, luôn luôn gây họa hoạn. Có
một lần, chàng ta giết chết người ở Biện Kinh xong, chạy tới phủ Thái
Nguyên nương cậy ông chú là Triệu Cảnh Thanh. Lúc này Triệu Cảnh Thanh
đi tu, cai quản đền Thanh Du, nên cho Triệu Công tử ở lại ngay trong
đền.
Công tử sống nhàn nhã vô sự, bèn đi dạo
quanh xem. Nơi này thật là lớn, nhiều tòa lầu điện san sát. Công tử vừa
ngắm vừa trầm trồ khen, rồi tới trước một tòa điện nhỏ gọi là “Giáng ma
bảo điện”. Nhìn ngắm trước sau một lượt, đang định đi sang nơi khác thì
bỗng nghe từ trong vẳng ra tiếng khóc sụt sịt của phụ nữ. Chàng ta nghĩ
bụng: “Thì ra chú mình chẳng phải người tốt, lại giấu đàn bà con gái làm chuyện bậy đây!” Thế là hầm hầm chạy đi tìm Triệu Cảnh Thanh. Vừa thấy
mặt là gào lên ngay: “Chú đi tu ở đây mà sao lại làm cái chuyện như vậy
chứ?”
Triệu Cảnh Thanh nghĩ ra, mới vội vàng xua tay nói: “Cháu chớ có để ý chuyện trời ơi làm gì!”
Triệu Công Tử cáu quá, la lớn lên:
“Người xuất gia là phải sống thanh tịnh vô vị, không nhiễm bụi trần, sao chú lại nhốt đàn bà ở đây để họ khóc lóc như vậy? Chú hãy tự xét lương
tâm mình, nói cho rõ ra xem. Nếu cứ che che dấu dấu thì đừng có trách
thằng cháu này lật mặt tuyệt tình!”.
Triệu Cảnh Thanh thấy cháu cáu giận như
vậy, bèn phải nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra người đàn bà đó tên gọi Triệu Kinh Nương, nhà ở thôn Tiểu Dạng, huyện Giải Lương, vùng Bồ Châu, mới 17 tuổi. Nàng ta theo cha đi đến núi Hoàng Sơn cúng lễ, trên đường
gặp hai tên cướp, một tên là Mạn Thiên Phi Trương Quảng, một tên là
Trước Địa Cổn Chu Tiến. Thấy Kinh Nương xinh đẹp, chúng bắt lấy nàng,
thả cho người cha đi. Chúng đưa nàng đến nhốt ở miếu sơn thần. Hai tên
tranh nhau giành lấy Kinh Nương, không tên nào chịu nhường. Chúng tranh
cãi nhau ba ngày, cuối cùng, để tránh xung đột, chúng quyết định tạm
thời đem gửi nàng ta vào cung điện Giáng ma trong đền Thanh Du, bắt các
đạo sĩ ở đây phải trông nom cẩn thận, chúng sẽ đến nơi khác cướp một
người đẹp nữa thành một đôi rồi cùng đồng thời cưới làm vợ, làm áp trại
phu nhân. Bọn chúng đi đến nay đã một tháng rồi mà chưa về. Các đạo sĩ
rất sợ chúng chỉ đành trông nom canh chừng cho chúng. Triệu công tử nghe xong, xin Triệu Cảnh Thanh lấy chìa khóa mở cửa điện thả Kinh Nương ra. Biết tính chàng ta nóng như lửa, Cảnh Thanh chỉ đành làm theo.
Công tử nhìn thấy Kinh Nương thì nói
luôn: “Cô nương đừng có sợ, có Triệu mỗ ở đây, bảo đảm cô nương sẽ được
trở về quê cũ, sẽ gặp được cha mẹ”.
Kinh Nương rơi nước mắt nói: “Đa tạ công tử có lòng tốt, cứu thiếp ra khỏi nơi miệng hùm. Nhưng nơi này
cách xa quê thiếp hàng ngàn dặm, thiếp là đàn bà con gái, làm sao mà về
được?”
Công tử nói: “Cứu người thì cứu đến cùng, ta sẽ chẳng ngại đường xa, sẽ đưa nàng về đến nơi”.
Triệu Cảnh Thanh đứng bên ngăn
lại nói: “Cháu ơi, việc này không làm được đâu, bọn cướp đó ghê lắm, đến quan phủ còn chịu chúng nữa là. Cháu cứu nàng ta đưa đi, nếu chúng tới
hỏi chú đòi người thì chú ăn nói thế nào? Chẳng phải sẽ liên lụy đến chú sao?”
Công tử cười nói: “Mật lớn đi đâu cũng
được, gan bé một bước chẳng qua. Tên cướp này tuy ác nhưng nó cũng có
hai cái tai, cũng đã nghe thấy tên cháu. Chú là người tu hành, nếu chú
sợ, cháu sẽ để dấu vết lại đây để chú trả lời hắn”.
Dứt lời, chàng liền vung cây gậy lên
đánh vào cửa điện, chỉ nghe ầm một tiếng, hai cánh cửa tung rời ra,
khiến Kinh Nương sợ run cầm cập, đứng nấp chỗ xa. Triệu Cảnh Thanh cũng
tái mặt, miệng lắp bắp: “Phải tội, phải tội!”
Sáng sớm ngày hôm sau, công tử dắt con
ngựa quý Xích kỳ lân tới, đỡ Kinh Nương lên yên, rồi lưng đeo gươm tay
cầm thiết bổng bắt đầu lên đường.
Để người đi đường khỏi chú ý,
công tử cải trang thành một lái buôn, Kinh Nương thành cô gái quê, hai
người gọi nhau là huynh muội, đi đường cứ đói ăn, khát uống, ngày đi đêm nghỉ. Hôm đó, đi tới một nơi gọi là Hoàng Mao Điếm thì trời tối, hai
người bèn tìm một nhà trọ nghỉ lại. Nào ngờ, nơi này cách chỗ sơn trại
của hai tên cướp kia không xa. Chủ quán trọ cùng bọn với chúng. Tên này
biết hai đại vương đang thiếu một mỹ nhân nên thấy Kinh Nương xinh đẹp
bèn ngay đêm đó chạy tới báo với Chu Tiến. Chu Tiến lập tức mai phục ở
khu rừng Xích Tùng cách nhà trọ không xa. Hắn định đợi để ra tay.
Ngày hôm sau, Triệu Công Tử và Kinh
Nương vừa đi tới ven rừng, Chu Tiến bèn dẫn đầu bốn, năm chục tên lâu la ào tới vây lại