Old school Swatch Watches
Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322310

Bình chọn: 7.5.00/10/231 lượt.

xong nước để tắm rửa cho cô, Tiểu Sơn khẽ thả cô xuống, bước ra ngoài.

Anh ra sân múc nước giếng lạnh như băng tắm sạch cơ thể đầy mồ hôi của mình, nước giội từ trên xuống y như một thác nước.

Mạc Lị đứng trước mặt anh.

Súng của cô nhắm thẳng vào đầu anh.

Anh thả gàu múc nước xuống, đưa người tới sát họng súng của cô.

Bọn họ nhìn nhau, mặt lạnh tanh.

“Vì sao?” Cô nghẹn ngào hỏi, “Ả là người đến sau.”

Anh lắc đầu: “Không có trước hay sau, chỉ có mình cô ấy.”

Họng súng vẫn nhắm thẳng về phía anh, nhưng tay Mạc Lị đã run bần

bật, cảm xúc hỗn loạn, không muốn tin nhưng lại không thể không tin.

“Có giết anh, anh vẫn sẽ nói như thế.” Gương mặt điển trai của Tiểu

Sơn vẫn bình tĩnh, mái tóc và người ướt sũng, nước lấp lánh trong ráng

chiều tà nhỏ xuống, trông anh như một vị thần vậy.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt của Mạc Lị, cô nhào lên ôm anh: “Cô ta là kẻ đến sau cơ mà.”

Anh vỗ vỗ vai cô: “Mạc Lị, nếu anh có một cô em gái, anh hy vọng nó sẽ giống em.”

Đến an ủi anh cũng lạnh lùng như thế.

Đột nhiên Mạc Lị vùng dậy, căn súng nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương

của mình, nhìn anh trong sự kiên định mà tuyệt vọng: “Em làm sai, em

nguyện chịu phạt.”

Cô nghĩ làm thế là xong hết mọi chuyện, không ngờ ngay lúc nổ súng,

Châu Tiểu Sơn vươn tay ra nhanh như chớp đẩy ngón trỏ đặt trên cò súng

ra, cổ tay anh vừa xoay một cái, hộp đạn liền rơi bộp xuống đất.

Súng vừa rời khỏi tay, Mạc Lị đã bị Châu Tiểu Sơn giáng cho một cái tát thật mạnh.

Tiểu Sơn cầm lấy súng, giọng chắc nịch: “Lúc đưa khẩu súng đầu tiên

cho em, anh đã từng nói, vĩnh viễn không được chĩa vào đầu mình. Em làm

thế này mới đáng chịu phạt. Hai tuần không được chạm vào súng.”

Trước giờ anh chưa từng đánh cô.

Cô giật mình hoảng sợ, nhìn anh bỏ đi, khóe miệng rớm máu, không dám tin vào mắt mình.

Giai Ninh tỉnh lại vào lúc trăng vừa lên.

Cô ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn, trăng tròn, hơi nhuốm màu đỏ, vì sao mặt trăng ở đây lại có màu như vậy? Đó là máu của ai?

Có hơi thở nhè nhẹ, có mùi hương của cây cỏ mà cô thân thuộc.

Giai Ninh ngoảnh đầu lại, Tiểu Sơn chầm chậm bước ra khỏi góc tối.

Dưới ánh trăng, anh bước về phía cô.

Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh lạ kỳ.

Ngón tay anh cởi cúc áo dài, chạm vào làn da của cô, nơi đó đang run

rẩy đẫm mồ hôi. Cô muốn ngăn lại, hai tay nắm lấy tay anh, nhưng đột

nhiên mất hết sức lực, cứ nắm tay anh như vậy.

Anh nhìn vào mắt cô, bàn tay chầm chậm mân mê bầu ngực của cô, rồi

vòng tay ra đằng sau, dừng lại trên vòng eo thon gọn, kéo cô vào lòng

mình. Tiểu Sơn như có tâm sự, hơi cúi đầu nhìn cô, chóp mũi khẽ cọ cọ,

ngửi một chút, ngay sau đó đầu lưỡi đã tiến vào khoang miệng mềm mại của cô. Cô như một món ăn thơm ngon, tất cả đều khiến người khác phải mê

đắm.

Giai Ninh mê đắm chìm trong nụ hôn của anh, cả hơi thở như bị anh

cướp mất. Cô giãy ra, thở hổn hển, đột nhiên lại bị anh ôm ngang đặt lên giường.

Chiếc chiếu trúc tinh xảo trong đêm hơi lạnh, lúc anh cởi hết quần áo của bọn họ dưới ánh trăng, cô xoay người lại. Tiểu Sơn không hề cưỡng

ép, hôn cô từ phía sau, lên mái tóc, lên vành, cần cổ, bờ vai, vòng eo,

cặp mông, nụ hoa, chân và cả ngón chân nữa, mỗi một chỗ nhỏ anh đều hôn, anh muốn cô quên đi bản thân mình, muốn cô bùng cháy. Anh chầm chậm kéo cô lại, để cô nhìn thẳng vào mình, kiên nhẫn thật lâu rồi anh ôm cô vào lòng khiến cô nằm gọn trong vòng tay mình và chiếm lấy.

Giai Ninh chỉ có thể rên lên, cau mày nhìn anh, muốn kiên nhẫn, muốn kìm nén.

Tiểu Sơn thở dài, đột nhiên đặt cô đối diện với mình, ngay sau đó

liền tiến vào cơ thể cô. Bọn họ cùng ngã xuống giường, anh đè lên người

cô, muốn cô ôm chặt lấy anh. Chân cô quấn quanh lên tấm lưng rắn chắc

của anh, một tay chạm lên mặt anh, một tay khoác lên bờ vai đang nhấp

nhô ấy, lòng bàn tay nóng rực giúp cô cảm nhận được Tiểu Sơn, sự mềm mại và rắn chắc của anh, nơi mịn màng và thô ráp của anh, cảm giác dịu dàng và hoang dại, sự xuyên thấu và ma sát, nỗi đau và sự sung sướng anh

mang lại cho cô.

Bọn họ là dây leo quấn quanh thân cây, gân cốt đan xen, xác thịt giao hòa.

Khi anh giải phóng cũng là lúc cô đạt đến cao trào, cơ thể co lại trong cơn run rẩy.

Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng thở hổn hển chưa từng có của anh, cô mở choàng mắt ra chỉ thấy trán anh đang lấm tấm mồ hôi, rơi xuống làn

mi dày rậm, đôi mắt anh mênh mang trong dục tình. Cô rướn người lên hôn

anh, nuốt hết mồ hôi của anh vào trong miệng. Ai ngờ ngay lúc đó Châu

Tiểu Sơn lại đè cô xuống, kéo vai cô qua rồi cắn lên đó, anh dồn sức

cắn, cắn rất mạnh, không hề thương tiếc, như thể muốn trút tất cả uất ức từ trước tới giờ. Cô không hề trốn, cũng không thể trốn, vùi tay vào

tóc anh như muốn cảm nhận vết cắn này. Giai Ninh rất đau, lúc cô nghĩ

sắp chảy máu thì bất ngờ anh lại nhả ra, tựa đầu kề vai, mày cau, bực

bội nhìn cô.

Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh, Châu Tiểu Sơn thế này, dưới ánh trăng,

làn da trắng nõn, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ như thể cuối cùng cũng

được báo thù nhưng vẫn chưa thỏa mãn y hệt một đứa trẻ, anh đã hai mươi

hai thật rồi sao?

Tay