
cây rợp
trời. Trên quảng trường, bên bồn phun nước, loài cây nhiệt đới đang sinh sôi mạnh mẽ, kết ra những đóa hoa tươi thắm, giữa hàng cây xanh là
những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát, bên ngoài lắp kính rực rỡ dưới
bầu trời xanh. Những con người mang màu da khác nhau, đi bộ, lái xe đều
mang trên mình gương mặt tràn đầy sức sống.
Tiểu Sơn vươn tay ra: “Đúng rồi, quẹo phải, thấy khách sạn ngay phía trước kia không? Dừng xe ở đó.”
Cô nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn Tiểu Sơn qua gương chiếu hậu: “Trông như hai thế giới.”
“Có người là có mua bán, có nhu cầu ăn uống và vui chơi. Cảng biển ở
đây rất phát triển. Trong thành phố này có khách sạn cao cấp với những
món ăn đặc sắc, phụ nữ và cả đàn ông đẹp, còn cả nguy hiểm và những thú
vui kích thích.”
“Ai là chủ ở đây? Vị ‘bề trên’ kia của cậu à?”
“Tất nhiên là không. Nơi này quá rộng, quá phồn hoa, rất nhiều thế
lực lớn đành phải chia nhau một bát canh. Ở đây bọn anh có bến tàu và
tài sản riêng, thỉnh thoảng anh cũng tới đây lấy hàng, chỉ thế mà thôi…
Đỗ xe ở đây, chúng ta đi.”
Giai Ninh cầm lấy túi xách, Tiểu Sơn lấy từ trong cốp xe ra một chiếc bao da màu đen.
Cô liếc nhìn: “Không phải anh bảo đi nghỉ à? Sao lại có nhiệm vụ?”
“Phòng sẵn bên người thôi.” Anh bước lên trên, bàn tay rảnh còn lại ôm lấy eo cô, “Đi thôi.”
Cửa chính của khách sạn lộng lẫy mô phỏng theo Khải Hoàn Môn, mấy
người hục vụ da trắng tươi cười nghênh đón những vị khách quần là áo
lượt ra ra vào vào. Khách sạn được thiết kế theo kiến trúc Tây u, có một cái giếng trời lớn, bước vào cửa lại là một cái sảnh. Ánh nắng bị tấm
kính xanh biếc phía trên giếng trời thanh lọc, phản xạ xuống dưới chỉ
còn lại vẻ ấm áp dễ chịu. Đá rải thành đường, dây mây xanh quấn quanh
cột, bồn phun nước vang lên tiếng róc rách hòa vào tiếng đàn piano,
thang máy trong suốt lên lên xuống xuống, trong gian phòng trang nhã có
người trò chuyện thân mật, dùng bút vàng ký tên lên hợp đồng.
Không mấy người chú ý đến một đôi nam nữ đi vào đại sảnh, kính râm
che khuất đôi mắt đẹp của bọn họ. Hệt như một cặp đôi trẻ tới du lịch,
nhất là lúc này, tới thăm nơi đây quả đúng dịp nhất.
Tấm áp phích hoành tráng rủ từ trên tầng ba của khách sạn xuống, hai
ảo thuật gia nổi tiếng bậc nhất thế giới Siegfried và Roy từ Mỹ tới đây, mang theo hổ trắng và sư tử trắng chuẩn bị tổ chức một cuộc biểu diễn
tuyệt vời.
“Tiếng Quan Thoại gọi đây là gì nhỉ? Xiếc, đúng không?” Trong thang máy, Tiểu Sơn hỏi Giai Ninh.
“Ừm.”
“Em muốn xem không?” Tiểu Sơn nhìn làn da mịn màng, chiếc mũi cao,
vành tai nho nhỏ thấp thoáng trong mái tóc đen của cô dưới nắng, anh hơi cúi đầu xuống.
“Vì sao lại đưa tôi tới đây?”
“Không phải chơi hết game rồi sao?”
Cô nghĩ một lát: “Lúc mới qua Mỹ tôi có tới Las Vegas chơi, giá vé
một buổi diễn của họ còn đắt gấp đôi Céline Dion. Tôi nghĩ đi nghĩ lại,
cuối cùng đổi số tiền đó thành xu đi chơi.”
“Con ma cờ bạc.”
Giai Ninh vừa ngẩng lên thấy anh đã làm ra vẻ muốn hôn, cô bèn cúi đầu xuống.
Thang máy lên tiếng thông báo đã tới tầng hai mươi ba, Tiểu Sơn kéo cô ra.
Anh thuê hai phòng.
Hóa ra cô tưởng lầm.
Lúc cô định khép cửa, anh lại nhẹ nhàng đẩy ra: “Tối nay tiểu thư có rảnh không, xin hẹn với tôi?”
Giai Ninh đứng trong cửa đáp: “Tôi mệt rồi.”
“Vậy xin kính cẩn chờ đợi.”
Tắm xong Giai Ninh bèn đi ngủ, lúc tỉnh dậy đã là chập tối, cô kéo
rèm cửa sổ ngắm cảnh biển chiều hôm. Nơi này cách quê hương của cô rất
xa.
Có người nhấn chuông cửa, là tiếng giọt nước nhỏ xuống mặt đá, thật đáng yêu.
Giai Ninh chỉnh lại tóc rồi ra mở cửa, bên ngoài là người phục vụ,
tay cầm một chiếc hộp màu trắng, nói bằng tiếng Quan Thoại: “Tiểu thư
Cừu Giai Ninh xin ký nhận.”
Còn ai có thể chơi trò này nữa? Giai Ninh nhận lấy chiếc hộp, mở ra
xem, một bộ lễ phục bằng lụa màu đen, chỉ hơi chạm vào đã thấy vừa mịn
vừa trơn, cảm giác lành lạnh thấm vào làn da trên đầu ngón tay.
Giai Ninh thích nhất là quần áo đẹp, cô cầm chiếc váy kia lên rồi lại buông xuống, lòng tuy thích nhưng vẫn ngập ngừng, mãi tới khi Tiểu Sơn
ấn chuông cửa.
Cô vừa mở cửa thì sững sờ. Cô chưa thấy một Châu Tiểu Sơn như thế bao giờ.
Ở Bắc Kinh, anh là một cậu học viên luôn mặc áo vải, đi giày thể
thao, trông rất giản dị và chân chất. Ở thành Tra Tài, anh mặc trang
phục dân tộc áo ngắn quần dài, ống tay áo rộng, là một chàng trai toát
lên nét truyền thống. Còn Châu Tiểu Sơn ngay trước mắt cô lúc này đây,
đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đen bằng lụa bóng cùng với quần ống
thẳng cùng màu, áo sơ mi cởi hai nút phía trên, tôn lên gương mặt và cần cổ trắng như ngọc, đôi mắt anh ánh lên màu xanh đen bí ẩn như chính bộ
quần áo anh đang mặc.
Anh chắp tay sau lưng, nhìn Giai Ninh vẫn còn khoác áo tắm, miệng nở nụ cười, rất nhẹ, khó có thể nhìn thấy: “Thay quần áo đi.”
“Để làm gì?”
“Đi ăn cơm.” Tiểu Sơn đáp, “Anh đói rồi.”
Câu này nghe đã quen tai, lại vô cùng hợp lý.
Giai Ninh không đáp, quay người đi vào trong.
Cô thấy đầu óc mình rối bời, soi mình trước chiếc gương trong phòng
tắm, khẽ lau hơi nước mờ mờ trên mặt kính, g