XtGem Forum catalog
Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322205

Bình chọn: 8.00/10/220 lượt.

ơi này chưa có Đốc Mạch, chỉ có mỗi Petersburg, đột

nhiên có một đám người Nga mới, mang một số tiền mặt lớn tới đây tìm

niềm vui bị kìm nén đã lâu, nhưng họ không được tự do, không thể tùy

tiện đi khắp Đông Tây, vì thế nơi này trở nên đông đúc, mang tên

Petersburg là muốn khách tới nơi đây “xem nơi này như nhà”: Petersburg

giống như tất cả thực vật ở đây, hấp thu vàng bạc rồi phát triển mạnh

mẽ.

Sau khi nước Y và thành phố với cục diện chính trị ổn định này có

bước phát triển đầu tiên, khách tới nơi này không chỉ là người Nga như

trước mà có cả những doanh nhân, khách du lịch từ nơi xa xôi đặt chân

tới muốn tìm sự thoải mái. Bọn họ trở thành nguồn khách mới và vô cùng

quan trọng, đương nhiên cả những người Trung Quốc láng giềng ngay biên

giới nữa.

Vì thế bồi bàn thấy Giai Ninh bèn nói thứ tiếng Trung thành thạo, cô

cũng không ngạc nhiên. Vốn dĩ cô đang có nhiều tâm sự, không có hứng

chơi, nhưng ngồi xuống bàn quay nhập cuộc, vận ngày càng đỏ, Tiểu Sơn

đứng cạnh, thì thào cổ vũ bên tai cô: “Đừng thắng nhiều quá, nhớ phải

boa tiền.”

Giai Ninh vung tay đưa luôn cho bồi bàn hai trăm đô tiền phỉnh.

Vì không có đối thủ nên bọn họ lên tầng hai, thang máy dừng ở tầng

một, trước mắt xuất hiện một người Ả Rập để râu, đầu đội khăn trắng, có

lẽ là thắng tiền nên gương mặt cực kỳ phấn chấn, lại còn say mèm, đi

không vững, may mà bên cạnh có người. Giai Ninh vừa liếc cái đã nhận ra

một gương mặt quen thuộc, một ngôi sao nữ nổi tiếng của nước H, người

đẹp như phim, cô ta đỡ lấy tay người Ả Rập, chăm sóc cẩn thận.

Giai Ninh nghiêng đầu đi, Tiểu Sơn nắm lấy tay cô.

Lên đến tầng ba, không biết hai người kia tới chỗ nào tìm vui ở cái nơi tối tăm này rồi.

Trong giai điệu thánh thót của Ấn Độ, Giai Ninh chỉ thấy suối rượu

núi thịt, một cảnh xa hoa dâm loạn, đàn bà gần như trần truồng và đàn

ông cười với nhau sau tấm kính, tuy khác màu da nhưng đều trẻ trung và

xinh đẹp. Trong tiếng nhạc xập xình, ánh sáng chói mắt nhấp nháy, giữa

sàn nhảy, cô gái Nam Á mặc áo da vung roi đánh lên người đàn ông da đen, máu văng tung tóe.

Giai Ninh lùi lại vài bước, dạ dày cuộn lên, như sắp sửa nôn ra. Rồi

cô nghe thấy giữa phòng có tiếng trầm trồ, mọi người ném những phỉnh giá trị cao lên sàn nhảy để cổ vũ.

Một người thuộc giới tính thứ ba không rõ là nam hay nữ lắc mông đi

tới phía họ với một điệu bộ kỳ lạ, đền gần Giai Ninh và Tiểu Sơn, người

đó mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là ống thuốc chích nho nhỏ màu tím:

“Hai vị có muốn dùng thử loại thuốc mới này không? Không hề có tác dụng

phụ, hiệu quả cực cao, bốc xuyên đêm.”

Giai Ninh quay đầu bỏ đi, Tiểu Sơn theo sau cô.

Cô đi như bay, người run lẩy bẩy, không thể kiểm soát được bản thân.

Cô là phần tử trí thức trưởng thành trong gia đình êm ấm, xã hội văn minh, đây không phải là thế giới của cô.

Giờ được tận mắt chứng kiến mới thấy, so với thành Tra Tài, nơi này còn gần địa ngục hơn một tầng.

Cuối cùng cũng tháo chạy được ra khỏi Petersburg, Giai Ninh cố ổn

định lại cảm xúc trong gió đêm se lạnh, thế nhưng dạ dày vẫn cuộn lên,

cô khom lưng nôn khan, Tiểu Sơn khẽ vỗ vai cô từ phía sau.

Cô quay đầu lại, giận dữ nhìn anh: “Cậu không nên đưa tôi tới đây. Cậu…”

“Em đang trách anh à, Giai Ninh?” Anh thản nhiên hỏi cô, bàn tay đặt trên lưng cô tỏa ra hơi ấm.

Cô nghĩ hẳn là mình đang nhìn lầm, vẻ mặt Châu Tiểu Sơn lộ rõ sự đau đớn.

“Anh đã vô tình nhìn thấy thế giới của em, em có những ngày tháng

thật an lành, em sống một cuộc sống thoải mái lại vẻ vang, em tụ tập với bạn bè, xem những bộ phim tình cảm lãng mạn Mỹ. Đã thế vì sao em không

thể ghé thăm thế giới của anh? Em thấy nơi này thật ghê tởm đúng không?

Không phải vậy, nơi này, Đốc Mạch, thành Tra Tài, thành Tây, vùng đất

ngoài kia, quốc gia của anh, anh thấy rất tuyệt, đương nhiên là anh thấy vậy. Nếu anh không làm công việc hiện giờ, không phải nghĩ trăm phương

nghìn kế trộm đồ, lấy hàng bán hàng thì có lẽ anh sẽ thành một tên bồi

bàn ngồi bên bàn quay, đĩ đực ngồi trong kính hoặc là một trong những vị khách ném phỉnh lên sàn nhảy ở nơi này. Vì sao em lại ghét, Giai Ninh?

Em không thích, em không thấy thì em sẽ ghê tởm chốn này ư? Đừng như

vậy, chúng ta đều sống, đều phải làm việc. Chỉ có con đường khác nhau mà thôi.”

Cô không phản bác được, nhưng không thể kiềm nổi cơn run rẩy.

Anh gạt lọn tóc lòa xòa trước trán cô, muốn ôm cô vào lòng: “Làm em

sợ rồi phải không? Anh xin lỗi. Giờ chúng ta về khách sạn nhé? Ngủ một

giấc, ngày mai chúng ta sẽ đi xem ảo thuật.”

Bỗng nhiên Giai Ninh túm lấy áo Tiểu Sơn, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Tiểu Sơn, nói cho tôi biết, tôi muốn cậu nói lại cho tôi nghe một lần

thôi, cậu thật sự không dính líu gì đến nơi này.”

Anh nắm lấy tay cô, đáp với giọng chắc nịch: “Anh không dính líu gì

đến nơi này. Ông chủ của nơi này giờ là…” Anh nghĩ một lát, “Một người

bạn cũ.”

Đúng lúc đó, trước camera trên tầng cao nhất của sòng bạc, dường như

một người khác cũng đã nhìn thấy đối thủ thời trẻ của mình. Hình bóng mơ hồ của anh gợi dậy trong gã ký ức mờ ảo về nhữn