
Trần không tin những người này đơn giản chỉ là tùy tùng mà thôi, bọn họ trông như có chức
tước vậy.
Cho nên, bị những người này cúi đầu hành lễ với mình,
cô có chút mất tự nhiên, nhưng cô rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư của phủ
tướng quân, lại ở trước mặt Quân Vô Nặc, làm thế nào cũng không thể để
mình mất mặt trước mặt hắn.
Cô lập tức học theo hắn ngồi vững như núi, nói, “Miễn lễ.” Trong lòng thì lại nói thầm, mới vừa nãy hắn không có kiêu ngạo, giờ không phải hắn còn kiêu ngạo hơn cả cha cô sao?
Quân Vô Nặc tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nhìn cô ra vẻ
tán thưởng, sau đó mới nhìn những thuộc hạ ý bảo bọn họ cứ làm theo lời
cô,
Mấy người này hiểu ý, liền sau đó từng người bao danh xưng chức của mình.
Ngư Ấu Trần nghe bọn họ nói gì là chỉ huy thân tín bên người hắn, nào là
tham tướng gì đó, rồi cái gì đốc thống kỳ hạ phó sứ gì đó mà cô chỉ biết trợn to hai mắt há hốc mồm nhìn họ.
Người thật đúng là lai lịch không nhỏ, với điều kiện là mấy người kia không phải giả mạo.
Tiếp theo, một người trong bọn họ đi lên đưa tín hàm cho Quân Vô Nặc, nói, “Chuyện ngài kêu thuộc tra, đều nằm hết ở trong này.”
Quân Vô Nặc nhận tín hàm, lúc nay mới mở ra xem. Ngư Ấu Trần trong lòng tò
mò, nhịn không được liếc nhìn tín hàm có cái gì trong đó, lại tình cờ
nhìn thấy một cái tên làm cho cô khiếp sợ, Vân Khởi !
Hắn cho người điều tra Vân Khởi ? Vì sao ?
Cẩn Vương ? Hắn là Cẩn Vương ? Mọi chuyện từ lúc quen hắn đến nay nháy mặt
ẩn hiện trong đầu cô, sao hắn có thể là Cẩn Vương được ?
“Ngươi
tới Kinh Châu làm gì ?” Không phải người ta nói hắn đào hôn sao ? Sao
lại cầm lệnh bài của hoàng thượng mà chạy đến Kinh Châu giả làm thương
nhân ? Còn cùng cô thành thân nữa ? Rồi còn đám người vừa nãy nữa, bọn
họ lén lút liên lạc, nói cái gì kế hoạch, rốt cuộc là có chuyện gì xảy
ra ?
Trong mắt hiện rõ sự đề phòng, điều này khiến cho Quân Vô
Nặc có chút bất ngờ, “Việc này một lời khó nói hết, sau này nàng sẽ biết rõ, hôm nay đưa nàng đến đây chính là muốn nàng yên tâm.”
Ngư Ấu Trần bối rối, “Cha ta biết không ?”
“Biết.” Hắn trả lời không do dự.
Cha cô không phải không muốn cô gả vào hoàng thất sao? Đã biết rõ thân phận của hắn còn gả cô cho hắn, vì sao? Hắn rốt cuộc đã nói gì với cha cô?
Hay hắn đã dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp cha cô?
“Hình như nàng….
Đang nghĩ xấu cho ta ?” Quân Vô Nặc nghi ngờ, trong mắt Ngư Ấu Trần giờ
chỉ còn là sự đề phòng, xem hắn như là kẻ thù, hắn bước đến gần cô,
không ngờ cô lại kích động lùi ra sau mấy bước, nháy mắt hai người có
khoảng cách rất lớn, Quân Vô Nặc nhíu mày định nói gì đó thì đã bị cô
cắt ngang.
“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ tìm hiểu.” Trước mắt cô sẽ không tin những lời hắn giải thích.
Nói xong, Ngư Ấu Trần liền xoay người đi ra ngoài, suýt nữa là đụng phải A
Ngưng. Cô cũng mặc kệ, dù sao bọn họ đều chung một loại người.
Sau khi lên xe ngựa, cô lập tức kêu mã phu đi đến quân doanh.
Quân Vô Nặc đuổi tới nhưng không ngăn được cô, trơ mắt nhìn cô và xe ngựa đi xa. A Ngưng đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi, “Gia, cô ấy đã biết?”
“Phải.” Quân Vô Nặc nhìn theo phía xe ngựa đi xe, không ngờ cô lại có phản ứng
mạnh như vậy, sớm biết như thế thì hắn đã không nói cho cô nghe.
A Ngưng lạnh lùng nhìn theo phía xe ngựa, nói, “Nay ván đã đóng thuyền,
dù cô cô ấy không thể chấp nhận, thì cũng không thể thay đổi được mọi
chuyện.”
Quân Vô Nặc khó chịu quay sang nhìn người đứng bên cạnh
mình, trong giọng nói có chút quở trách, “A Ngưng, đừng quên cô ấy là
chủ tử của ngươi.”
A Ngưng nhất thời giật mình, thật lâu sau mới cúi thấp đầu xuống, “Là A Ngưng lỡ lời.”
Quân Vô Nặc cũng không nhiều lời với A Ngưng, phân phó, ”Chuẩn bị xe ngựa.”
Hiện tại, chỉ có thể chờ Ấu Trần bình tĩnh lại thôi.
Nghĩ đến tại mình nhất thời tham tài dẫn sói vào nhà, suýt nữa hại cả gia
đình, Ngư Ấu Trần nếu biết như thế thì nhất định sẽ làm không làm. Hắn
dám lợi dụng tính ham tiền của cô, thật đáng giận !
“Con cũng
đừng trách nó, hơn nữa, cha còn phải cảm ơn nó.” Không ai hiểu con bằng
cha, huống chi Ngư Ấu Trần nghĩ gì đếu hiện hết lên mặt, Ngư Diệu Thiên
làm sao mà không hiểu được, “Ngày đó ở thư phòng, nó cùng cha nói rất
nhiều chuyện, uổng cho cha nhiều năm chinh chiến sa trường, đối với
tranh quyền đoạt lợi như thế này lại không hiểu rõ bằng hậu sinh. ”
“Cho nên cha tin hắn hoa ngôn xảo ngữ (lời nói xằng bậy của hắn) ? Hắn nói
với cha nếu đem con gả cho hắn, hoàng thượng sẽ tin cha ?” Quân Vô Nặc
thực là người dối trá, Ngư Ấu Trần thừa biết điều đó lâu rồi, nhưng
không kể cả cha cô và Nhị nương cũng bị hắn lừa gạt.
“Nó không có nói vậy. Nhưng cho dù có thì cũng vì nó có tình ý với con.” Ngư Diệu
Thiên biết rõ con gái mình rất ngốc trong mấy chuyện tình cảm nam nữ,
lập tức phân tích, “Cha đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc, nó
thành thân với nó, kỳ thật cũng đang chịu một phần nguy hiểm.”
Nghe đến đây, mặc dù còn tức giận nhưng giọng nói của Ngư Ấu Trần mới dịu
bớt, “Hắn ở nhà chúng ta giả thần giả quỷ. Cha vì bọn họ bán mạng, bọn
họ