
lại tố cáo cha, hoàng thượng nói nghi ngờ thì liền nghi ngờ, lại phái chính con trai mình đến thám thính. Rõ ràng cả đám hoàng tộc bọn họ
muốn lợi dụng cha thôi, mà cha con mang ơn họ, trên đời này làm gì có
chuyện bất công như vậy.”
Ngư Diệu Thiên bị con gái trách móc mà
dở khóc dở cười, đã là thần tử thì tất nhiên phải phù trợ hoàng thượng,
làm gì có chuyện công bằng hay không công bằng ?
“Con đừng nghĩ
Vô Nặc xấu xa như vậy, nó cũng không phải đến để thám thính. Tuy rằng
việc cha tư thông với địch là hoàn toàn không có, nhưng Kinh Châu đúng
thật là có gian tế.”
Ngư Ấu Trần hoảng sợ, do dự một hồi, hỏi, “Vân Khởi đâu ? Lúc nãy sao con không nhìn thấy huynh ấy ?”
Sắc mặt Ngư Diệu Thiên thay đổi, nhìn về phía cô, trong mắt có chút phức
tạp, nghĩ nghĩ mới nói, “Sau khi con thành thân, cha thấy nó cả ngày ỉu
xìu, vì vậy khi nó đến cáo bệnh xin nghỉ, cha liền đồng ý, mấy ngày nay
cha cũng không gặp nó.”
“Cha, con nghe một cô gái gọi huynh ấy là Nam Cung đại ca.” Tuy rằng không phải nghi ngờ gì Vân Khởi, nhưng Ngư
Ấu Trần vẫn muốn hỏi rõ, “Còn nữa, hôm qua huynh ấy lén lút theo dõi
Quân Vô Nặc.”
Mắt Ngư Diệu Thiên trợn to đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, khuyên nhủ, “Việc này cha sẽ điều tra rõ, nhưng
mấy ngày nay Kinh Châu có chút biến động, con không có việc gì thì đừng
ra ngoài. Nếu có chuyện cần giải quyết thì con kêu Vô Nặc cùng đi với
con.”
“Vậy con về trước.”
“Con cũng đừng giận Vô Nặc nữa,
tuy nó che dấu thân phận của mình, nhưng nó đối xử với con rất tốt. Hơn
nữa…. có một số việc, mai mốt con sẽ hiểu rõ.” Ngư Diệu Thiên muốn nói
lại thôi, cuối cùng vẫn để Ngư Ấu Trần đi.
Vừa hồi phủ thì đã
thấy Quân Vô Nặc và Phó Thiếu Dương đang chơi cờ, Ngư Thần Sương thì ở
một bên chăm chú xem. Cô đang định đi vào phòng thì lại bị Ngư Thần
Sương gọi lại.
“Tỷ tỷ, tỷ về thật đúng lúc, lại đây xem tỷ phu chơi cờ nè.”
Muốn đến xem hắn giở trò sao ? Nếu hai người họ biết người bị gạt chính là
bọn họ, mà người ngồi trước mặt bọn họ không phải ông chủ Thương túc các mà là thất Vương gia của Hạ Thương thì bọn họ sẽ nghĩ sao ?
Nhưng đối với mấy kẻ lừa đảo bỉ ối này, cô chẳng muốn nhìn mặt hắn, nếu không cô sợ mình không khống chế được bản thân mà liều mạng với hắn. Vì thế,
cô làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
“Con cá !” Giọng nói Quân Vô Nặc truyền đến, “Còn giận sao ?”
Không nhiều lời, hắn liền rời khỏi ghế đi thẳng đến trước mặt cản đường Ngư Ấu Trần.
Hắn càng dám giả bộ như không có việc gì, Ngư Ấu Trần dù trong lòng tức
điên lên nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên đáp, “Không biết ngài cản đường ta có gì chỉ giáo ?”
Cô cố ý xưng hô như thế làm cho
Quân Vô Nặc giật mình, hắn thoáng mỉm cười, nói, “Việc này là ta sai,
tùy nàng trừng phạt, được chứ ?”
Hắn lần nào cũng như vậy, luôn
nói ngon ngọt khiến người ta xiêu lòng. Ngư Ấu Trần cắn chặt răng, vẫn
không thèm đếm xỉa gì tới hắn, “Ta không dám đâu.”
Quân Vô Nặc
nhăn mặt, nhưng vẫn phong độ nói, “Phu nhân kính trọng ta như thế, ta
rất cảm động. Tuy nhiên, ta cảm thấy vợ chồng thì cũng không cần giữ lễ
tiết quá nhiều.”
“Ai rảnh nói giỡn với ngươi ?” Ngư Ấu Trần bước
vòng qua người hắn, lại bị hắn từng bước theo sát, vì thế cô nhịn không
được, liền dừng lại, quay sang nói với hắn, “Được rồi, ngươi không phải
nói tùy ý ta trừng phạt sao ? Vậy thì từ giở trở đi, chúng ta ngủ phòng
riêng.”
Nói xong, mặc Quân Vô Nặc đứng đó, cô càng bước nhanh về phòng.
Quân Vô Nặc dù có thông minh đến đâu cũng không nghĩ đến việc cô đưa ra điều kiện này, sắc mặt tối sầm, không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo cô. Phía
sau, Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương từ nãy giờ ngồi đó trợn má há hốc mồm ngồi xem hai người diễn.
Chuyện ngủ phòng riêng còn chưa được thực hiện thì đã bị Nhị nương can thiệp.
“Trên đời này là gì đôi vợ chồng nào chưa cưới nhau được một tháng thì đã ngủ phòng riêng ? Dù có cãi nhau thì đóng cửa lại nói chuyện đến khi nào
giải quyết được thì thôi. Con nhìn đi, cô gia cũng đã nhận lỗi rồi, làm
thê tử thì ít nhất cũng phải giữ thể diện cho phu quân của mình chứ,
phải không ?”
Quân Vô Nặc ngồi im lặng một bên nghe, hai mắt rũ xuống tỏ ra biết lỗi, càng làm cô thêm giận sôi ruột sôi gan.
Cô chỉ nhốt hắn ở ngoài cửa, hắn lại không biết xấu hổ xúi dục Nhị Nương
về phe hắn, còn kêu Nhị nương đến đây quở trách cô, còn dám giả bộ đáng
yêu, vô tội, nhìn thấy là phát bực. Ngư Ấu Trần cuối cùng cũng không vạch trần Quân Vô Nặc, tức giận là một
chuyện, nhưng cô không thể nào làm cho Nhị nương lo lắng được, hơn nữa
thành Kinh Châu cũng chưa yên ổn mấy.
Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, Nhị nương lại lần nữa khóa hai người trong phòng.
“Hai con cứ từ từ nói chuyện đi, chờ ngày mai hai con bình tĩnh lại, Nhị
nương sẽ mở khóa phòng cho hai con.” Nhị nương bỏ lại hai người trong
phòng, nghênh ngang mà đi, còn lại hai người trong phòng mắt to mắt nhỏ
nhìn nhau.
“Tảng đá, kéo, búa, bao, chọn cái nào ?” Sau một lúc im lặng, Ngư Ấu Trần mở miệng trước.
Lời này tương đối lạc đề, nhưng xem ra