
rước tiên đón nhận chiếc valy trong tay cô kéo đi. Đã hơn một năm không gặp, so với trước kia, con người anh ta có vẻ trầm ổn hơn.
“Cuối cùng là bố em bị bệnh gì?” Cổ họng của cô khàn đặc dường như không thể phát ra âm thanh.
“Anh đưa em đến bệnh viện, trên đường đi mình nói sau.”
Trên đường từ sân bay đến bệnh viện, Ấn
Chung Thiêm nói cho cô biết, bố của cô bị ung thư hạch Bạch Huyết(1),
kết quả xét nghiệm vừa có. Căn bệnh đang ở giai đoạn II, Ấn Chung Thiêm
đưa kết quả xét nghiệm cho cô xem, nói là các tế bào ung thư vẫn chưa di căn đến những bộ phận khác, trị liệu bằng phóng xạ hoặc hóa chất, khả
năng khỏi bệnh sẽ khá cao.
(1) Ung thư hạch bạch huyết (Lymphoma): là ung thư có nguồn gốc từ hệ bạch
huyết. Ung thư hạch bạch huyết gồm hai loại chính: Hodgkin và Không –
Hodgkin. Hệ thống bạch huyết là một phần trong hệ thống miễn dịch của cơ thể. Hệ thống miễn dịch này có nhiệm vụ chống lại các bệnh lý nhiễm
trùng cùng các loại bệnh lý khác.
Đối với chứng bệnh ung thư này Bạc Băng
biết rõ, khả năng trị khỏi bệnh khá cao, nhưng xác suất tái phát lại
cũng rất cao. Mắc phải căn bệnh này, không ai có thể xác định chính xác
người bệnh có thể sống được bao lâu.
Trong bệnh viện, Bạc Băng nhìn thấy bố và mẹ của cô. Bố cô gầy đi rất nhiều, xương gò má nhô lên, mẹ của cô còn
tiều tụy hơn nữa, tóc bạc trắng, vừa nhìn thấy cô liền khóc không thành
tiếng… Bạc Băng cũng muốn khóc, nhưng nước mắt cô dường như đã khô cạn,
ngực cô dường như đau đến mức không thể hô hấp được. Cô đứng dựa vào
thành giường cố gắng hít thở, nhưng cô vẫn không tài nào khóc được.
Giây tiếp theo, trước mắt của cô trời đất như quay cuồng, tất cả đều đen tối.
Cô nghe thấy có người gọi tên cô: Tiểu Băng.
Và còn có một âm thanh khác như cũng đang gọi cô: Nha đầu…
Bạc Băng cố gắng giơ tay lên để nắm lấy, muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng thứ cô nhận được toàn là bóng tối.
Lúc Bạc Băng tỉnh lại, cô đang nằm trên
giường bệnh, đang truyền dịch. Chất lỏng lạnh như băng đang chảy vào máu cô, Bạc Băng nhìn, một giọt lại một giọt, giống như những giọt nước
mắt, chậm rãi hòa vào máu cô.
Ấn Chung Thiêm ngồi ở bên cạnh giường hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
“Mỳ cay Thành Đô.” Bạc Băng bị hạ đường huyết, sau đó cô dùng chút sức lực yêu cầu: “Em muốn một bát thật lớn.”
Ngày đó, Bạc Băng ăn một bát mỳ cay Thành Đô thật ngon lành, ngay cả nước súp cô cũng uống sạch.
Ấn Chung Thiêm hỏi cô: “Tại sao em lại gầy đến như vậy?”
Bạc Băng cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, nói với anh ta: “Nhật Bản không phải là một nơi để người ta ở lại, muốn ăn cũng không ăn được, muốn uống cũng không uống được, Phó giáo sư còn
áp bức em, em có thể không gầy sao! Vẫn là Chủ nghĩa xã hội của Trung
Quốc là tốt nhất.”
Cô không thể đoán được bố của cô còn lại bao nhiêu thời gian, cho nên cô phải tranh thủ lúc này báo hiếu với ông ấy.
Sau này, Bạc Băng không quay lại Nhật Bản nữa. Anh Phùng giúp cô làm thủ tục thôi học, giúp cô xử lí mọi việc. Cô cũng không hỏi Diệp Chính Thần thế nào, anh Phùng cũng không nói, chỉ
nói nếu có thời gian rảnh anh ta sẽ liên lạc với cô.
Sau đó, bố cô nhờ người đưa cô vào làm
việc tại một bệnh viện chuyên khoa u – Đây là một nơi khi người bệnh
bước vào, dường như rất khó trở ra.
Bạc Băng đã đưa tiễn vô số bệnh nhân, đưa họ đến thiên đường, cô cũng cứu rất nhiều người, nhìn dáng vẻ phấn khởi của họ khi được xuất viện, cô mới cảm thấy sinh tồn là điều quan trọng
nhất.
Bình minh vào một ngày mùa đông, mẹ cô kéo tay bố đi dạo trên một con đường nhỏ, ánh nắng ban mai chiếu sáng trên người của họ.
Mỗi lần nhìn thấy họ bên nhau, Bạc Băng
đều cười… Mặc dù đang sử dụng phương thức trị bệnh bằng hóa chất, nhưng
cơ thể bố cô vẫn rất suy yếu. Cũng may là tâm trạng bố cô rất tốt, mẹ cô lại luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ông, cho nên sức khỏe ông cũng dần dần hồi phục.
“Con có gặp được người đàn ông nào vừa ý chưa?” Câu hỏi này mẹ cô đã hỏi cô rất nhiều lần.
Bạc Băng lắc đầu. Cô đã từng tiếp xúc với khá nhiều đàn ông, nhưng cô vẫn chưa gặp được ai có thể làm trái tim cô rung động.
Mẹ cô lại khuyên cô: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, đừng quá khó tính… Tìm một người đàn ông thật lòng với con là được.”
Bạc Băng cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng khăn lau cái tên được khắc trên đó.
Chữ “Thần” chưa bao giờ mờ đi.
Cô thừa nhận cô rất khó tính, thế giới
này dù sao đi nữa cũng chỉ có một Diệp Chính Thần mà thôi. Vì thế, cô
cười cười: “Người chung sống cả một cuộc đời, khó tính một chút cũng
không sao?!”
Mỗi lần nghe cô nói như vậy, mẹ cô không buồn nhắc lại nữa.
————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có độc giả nói nữ chính khác người, có độc giả lại nói nam chính thật đáng giận.
Ta cũng muốn nói ra cách nhìn của tôi:
Như vậy có gì không tốt? Trong tiểu thuyết, nữ chính đều nhỏ bé đáng yêu, nam chính đều thần thánh thiêng liêng.
Kiến thức mở mang vì được viết qua rất nhiều dạng nam chính, làm sao có thể bảo thủ đi theo lối cũ được.
Khi nữ chính bị suy sụp về mặt tình cảm, làm sao có thể lý trí như m