
i của biên tập viên đọc bản tin đang được phát trên TV.
Bạc Băng cuộn mình ngồi ở chiếc ghế cạnh
cửa sổ, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cô không biết nên
nói gì, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay không có gió, những tia nắng ban mai đang lóe lên trên mặt biển từ phía xa xa.
Thỉnh thoảng, có thể bắt gặp vài cặp tình nhân đang tản bộ trên bãi biển, những dấu chân in trên bờ cát liên tiếp và kéo dài rất xa…
Diệp Chính Thần cầm lấy tay trái của cô,
Bạc Băng cúi xuống thì thấy một chiếc đồng hồ chói lóa đang được đặt
trên cổ tay của mình, tay cô lập tức cảm nhận được sức nặng của chiếc
đồng hồ giống như đang có một sợi dây xích trói chặt tay cô lại.
Anh nắm tay cô, trên cổ tay anh cũng là
một chiếc đồng hồ nam đồng kiểu, những hạt kim cương được đính rất công
phu trên mặt đồng hồ đang phát sáng đến chói mắt.
Bạc Băng nhíu mày.
“Em không thích à?” Thấy cô nhíu mày, anh lập tức nói: “Trước tiên thì em cứ mang chiếc này đi, chờ anh về, chúng ta sẽ đi chọn kiểu mà em thích.”
“Em thích nhãn hiệu Hải Âu, mặt đồng hồ màu trắng, dây cũng màu trắng…” Cô nói.
Diệp Chính Thần thoáng chút ngạc nhiên, nở nụ cười tươi, nắm chặt tay cô: “Được rồi, anh về nước sẽ mua một đôi.”
Bạc Băng gật đầu.
Cô nhớ trước đây, bố cô đã từng đưa cho
mẹ cô một đôi đồng hồ, mẹ cô cất giữ vô cùng kĩ lưỡng, ngay cả sờ cũng
không dám cho cô sờ, nhưng cô vẫn thừa lúc mẹ không chú ý mà lấy đeo
trên tay mình, trái một chiếc, phải một chiếc.
Diệp Chính Thần vòng tay qua sau lưng cô, khoác tay lên vai cô, Bạc Băng không từ chối, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
Không có bày tỏ chính thức, cũng không
xác định quan hệ một cách nghiêm túc, mọi việc cứ đến vô cùng tự nhiên,
cô và anh nương tựa vào nhau. Bạc Băng rất thích cảm giác này, không cần nói nhưng vẫn hiểu ý nhau…
“Sư huynh…”
“Hử?” Giọng cô gọi anh rất nhỏ, anh không nghe rõ nên áp tai mình tiến đến gần môi cô.
Bạc Băng nói: “Em không mong anh sẽ hứa
hẹn gì với em, vì em biết anh sẽ không làm được, nhưng lúc anh ở bên
cạnh em, em mong rằng anh đừng qua lại với bất kì một người phụ nữ nào
khác. Anh không thích em, hoặc đã thích người khác, anh hãy trực tiếp
nói cho em biết, em muốn chúng ta chia tay trong hòa bình… Em hận nhất
là bị người khác lừa dối.”
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt anh lúc này kiên định một cách kì lạ: “Anh đối với em là thật lòng!”
“Em cũng vậy.” Bạc Băng cúi đầu mỉm cười: “Từ lúc sinh ra đến nay, đối với mọi chuyện em đều thật lòng.”
“Anh thì khác em, anh chỉ thật lòng với em!” Biết rõ anh đang vỗ về cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.
“…”
…
Môi anh tiến gần đến bên cô, dịu dàng đặt lên môi cô.
Bạc Băng nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng anh.
Trong một góc trên xe buýt, không ai chú ý đến nơi ấy, cô và anh hôn nhau, trò chuyện, lại hôn nhau, rồi lại trò chuyện…
Tiếng cười, tiếng nói lưu luyến, ngay cả nhịp thở không ổn định cũng cùng nối tiếp lẫn nhau.
Lộ trình dài hai giờ trên xe buýt đến sân bay là quá ngắn đối với cả anh và cô lúc này!
Khi đó, cô kể cho anh nghe những truyện
trước đây, về tình yêu ấm áp của bố mẹ cô, về những tháng năm đã qua, dù tình yêu của họ rất giản dị nhưng lại làm rung động lòng người.
Anh chăm chú lắng nghe.
Cô hỏi về tuổi thơ của anh. Anh suy nghĩ
thật lâu, mới nói cho cô biết: “Theo như anh nhớ, bố anh rất bận rộn,
mỗi tuần ông chỉ về nhà có ba lần, ông không quan tâm đến những chuyện
trong gia đình. Sức khỏe mẹ anh thì không được tốt, vừa phải làm việc
vừa phải lo cho gia đình, còn phải chăm sóc cho anh, chăm sóc cho bố mẹ
chồng đã lớn tuổi, thật sự rất vất vả.
Bà là một người phụ nữ rất kiên cường, dù sức khỏe không tốt nhưng bà cũng không nói với bất kì ai, một mình cắn
răng chịu đựng.”
Năm đó Diệp Chính Thần bảy tuổi, mẹ anh
bị viêm ruột thừa cấp tính. Anh nhìn thấy hình ảnh mẹ anh ở trong phòng
trán đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch, lúc đó, anh sợ đến mức cảm thấy
choáng váng, một tay anh cầm điện thoại gọi cho bố, một tay nắm lấy tay
mẹ, miệng không ngừng nói: “Mẹ ơi, mẹ không được chết, mẹ không được
chết…”
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương đến, hai vị bác sĩ mặc áo blouse trắng nâng người mẹ anh lên đưa đến bệnh viện.
Kể từ ngày đó, Diệp Chính Thần bắt đầu yêu thích màu áo trắng, quyết chí trở thành bác sĩ….
Cô yên lặng nhìn người trước mắt, có lẽ
anh thật sự không muốn đề cập đến quá khứ đã qua của mình, mỗi một câu
chuyện anh kể cô nghe, anh phải trầm tư suy nghĩ thật lâu mới nói. Cô
thật sự không hiểu tại sao anh lại giấu kín về bản thân như vậy, nhưng
cô tin rằng, anh làm vậy tuyệt đối là có nguyên nhân.
***
Hoàn tất thủ tục chuyến bay, Diệp Chính
Thần chẳng mảy may để ý đến những người xung quanh mà ôm cô vào lòng, có lẽ do vẫn chưa quen việc thân mật với anh trước mặt mọi người, nên Bạc
Băng vội vàng đẩy anh ra.
Anh cũng không ép cô, khẽ nói: “Chờ anh trở lại, chúng ta tiếp tục chuyện còn dở dang tối hôm qua…”
Bạc Băng im lặng.
Xem nhưng ngầm đồng ý!
Diệp Chính Thần đi rồi, cô không buồn
nhiều như mình nghĩ, chỉ là lúc về, cô lên n