Disneyland 1972 Love the old s
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 8.00/10/491 lượt.

c Băng hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh.

Anh vẫn không nói lời nào.

“Hay đã tìm được niềm vui mới?”

Anh trầm tư thật lâu, sau đó mới trả lời: “Anh không muốn làm tổn thương em.”

Ý của anh đã rõ, không cần phải hỏi nữa,

đáp án sẽ chỉ làm cô càng bị tổn thương mà thôi. Bạc Băng dùng sức lau

đi nước mắt đang chảy dài trên má, tháo chiếc đồng hồ nặng trịch trên cổ tay xuống, đặt trên bàn anh, cô nói bằng ngữ điệu thoải mái nhưng vẫn

không kiềm chế được phần run rẩy: “Không sao cả! Dù sao em cũng không

phải thật sự thích anh, chúng ta vẫn có thể là bạn.”

Anh xoay người, nhìn chiếc đồng hồ bằng

vàng đặt trên bàn, trong mắt anh hiện rõ từng tơ máu đỏ rực cùng với đôi đồng tử đen sâu thẳm chứa đầy sự áy náy.

Bạc Băng cố gắng nở một nụ cười đáng yêu trước mặt anh: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Em đi nấu cho anh ăn!”

“Nha đầu…” Anh gọi bằng chất giọng khàn khàn: “Thật sự xin lỗi em!”

Cô lao nhanh ra khỏi phòng anh không dừng một bước. Trở về phòng mình, cô đóng chặt cửa, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt, từng giọt, từng dòng, từng dòng…

Cô ngồi bệt xuống ngay sau cửa phòng, vùi mặt vào đầu gối, cắn chặt môi, không cho bản thân phát ra bất kì âm

thanh yếu đuối nào.

Bạc Băng sợ phòng sát vách sẽ nghe được…

Cô luôn đoán được sẽ có kết cục như thế này, nhưng cô không nghĩ… Nó lại đến nhanh như thế!

Món mỳ cay Thành Đô được Bạc Băng nấu

thiếu tiêu chuẩn, vừa mặn vừa cay. Diệp Chính Thần không ngừng uống

nước, hết ly này đến ly khác.

“Mỳ hơi mặn phải không?” Bạc Băng đã rất

tập trung để nấu một bát mỳ thật ngon, lúc nấu cô cũng đã nếm qua rất

nhiều lần. Nhưng mà bây giờ dường như cô chẳng phân biệt được hương vị

nào nữa cả, đầu lưỡi cô nếm món nào cũng chỉ có đắng và chát.

Anh lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, ăn chậm rãi, từng miếng, từng miếng.

“Không ăn được thì cũng đừng cố gắng.” Cô bước qua giật lấy bát mỳ, anh phản xạ có điều kiện chặn tay cô lại, tay cô va vào chiếc bát đặt bên cạnh, bát mỳ lớn đổ nghiêng, nước súp nóng

đỏ chảy tràn trên mặt bàn, một màu hồng rực, có vài giọt chảy vào người

anh.

“Thật xin lỗi!” Bạc Băng hoảng sợ vì mình vụng về, cô vội vàng chạy đi lấy khăn giấy để lau chỗ bẩn cho anh,

nhưng vì quá lúng túng, cô vấp phải chân bàn, suýt chút nữa là té ngã.

Bạc Băng không hiểu rốt cuộc cô đang làm

gì nữa, đầu óc thì cứ mơ mơ hồ hồ. Cô rõ ràng đang rất muốn bản thân

biểu hiện phải thật bình tĩnh, không để anh thấy sự yếu đuối của bản

thân, nhưng cuối cùng thì sao, càng cố gắng bình tĩnh cô càng nôn nóng,

càng thất lễ, càng lúng túng.

Diệp Chính Thần bắt lấy tay cô: “Em đừng như vậy.”

Bạc Băng hít thật sâu, cười nói: “Em không sao, em ổn lắm…”

Tay anh siết chặt hơn, chặt đến mức xương cổ tay cô đau như bị cắt đứt, Bạc Băng cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang sắp tràn ra, nhưng hốc mắt của cô dường như không nhịn được

nữa, đáy mắt đong đầy nước.

“Muốn khóc thì khóc đi, đừng cố gắng chịu đựng.”

“Ai nói em cố gắng chịu đựng?!” Bạc Băng

vùng khỏi tay anh, thân người cô có chút chao đảo, phải dựa vào chiếc

ghế bên cạnh cô mới đứng vững: “Em thật sự không sao cả.”

Diệp Chính Thần nhìn cô, ánh mắt sắc bén

và sâu sắc của anh có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cuối cùng cô cũng không chống chọi được nữa, hốc mắt ngốc

ngếch của cô ướt đẫm.

Bạc Băng cúi đầu, từng giọt nước mắt của cô rơi trên mặt bàn, giống như những hạt mưa nhỏ…

“Cũng khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi, em

không làm phiền anh nữa.” Bạc Băng muốn trốn chạy, không muốn anh thấy

cô đau khổ, nhưng anh chặn cô lại, kéo cánh tay của cô.

“Nha đầu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

“Em biết rồi.” Bạc Băng gật đầu: “Em biết…”

Nhưng hiện tại trái tim cô đau nhói, đau đến mức không thể chịu đựng nổi!

Cô phải làm sao bây giờ?

“Em đánh anh đi, mắng anh cũng được. Đánh thật mạnh! Mắng tổ tiên mười tám đời nhà anh cũng được!”

Bạc Băng nở nụ cười, lắc đầu: “Sư huynh,

em nên cảm ơn anh, ít nhất anh đã không chơi đùa chán rồi mới vứt bỏ!”

Anh nói anh không hề chạm vào Tần Tuyết, lúc ấy cô đã không tin, nhưng

bây giờ, cô tin. Có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa từng chạm vào cô ấy!

Anh theo đuổi, khiến người ta có tình cảm với anh, đưa người ta lên tận mây xanh rồi sau đó lại đẩy xuống vực

thẳm, thêm vào đó lại thốt ra một câu lạnh như băng: Anh không muốn tổn

thương em! Tính sao bây giờ?! Anh là người chính trực? Tất cả là do

người ta mơ mộng, tự mình chấp nhận làm người hạ lưu?!

Bạc Băng mạnh mẽ hất tay anh ra, muốn

vùng khỏi cánh tay ấy, nhưng anh lại dùng sức lôi cô, ôm cô vào lòng,

vòng tay của anh vẫn ấm áp như vậy.

“Nha đầu, anh nên làm sao với em bây giờ…” Anh ôm cô, rất chặt, chặt đến mức xương sườn cô như vỡ vụn đau đớn.

Cô nghĩ anh sẽ nói gì đó với cô, giữ cô lại hoặc là giải thích, nhưng anh không nói gì hết, chỉ ôm cô thật lâu.

Từ trước đến nay, Bạc Băng chưa từng yêu

ai, đương nhiên cô sẽ không biết chia tay là như thế nào, cô không biết

khi chia tay người khác có đưa ra lý do hay không, cô càng không biết

khi chia tay người khác có biểu hiện quyến luyến