Teya Salat
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324993

Bình chọn: 7.5.00/10/499 lượt.

rong căn phòng trống trải chỉ còn lại tiếng khóc nức nở…

Khóc đến mức không còn sức lực, Bạc Băng

vịn vào cạnh bàn đứng lên, cô hơi chao đảo, đột nhiên có một bàn tay đỡ

lấy cánh tay của cô.

Một giây tiếp theo, một lon Cocacola mát lạnh được đặt vào lòng bàn tay của cô.

“Khóc như thế sẽ tổn hại đến sức khỏe, em nên bổ sung năng lượng đi.” Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nói.

Bạc Băng rất muốn lau nước mắt trên mặt,

nhưng không kịp nữa, vì thế cô đành xấu hổ xoa xoa khóe mắt ẩm ướt, nói: “Vi khuẩn em nuôi lại chết rồi, em khóc thương cho bọn chúng một chút,

để bọn chúng ra đi cũng an lòng.”

“Anh biết, chúng nó sẽ nhớ đến em.”

Bạc Băng cố gắng giật nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười: “Cám ơn!”

Cô ở trong phòng nghiên cứu một mình,

trên tay là một lon nước ngọt đã bị cô bóp đến biến dạng, chất lỏng màu

nâu tràn ra ướt sũng bàn tay cô…

Cô đổ hết Cocacola đi, vứt luôn vỏ lon vào thùng rác.

Lúc này, điều cô cần không phải là một lon Cocacola ngon miệng và mát lạnh cổ họng như thế này!

***

Buổi tối, cô mang theo tâm trạng suy sụp đi làm thêm.

Chín giờ tối, cô ngẩn người nhìn ra ngoài màn đêm, có một vị khách Nhật Bản ghé vào cửa hàng, người đó khoảng ba

mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề.

“Xin chào quý khách!” Bạc Băng lễ phép chào hỏi.

Bạc Băng không nghĩ tới vị khách người

Nhật đó lại khiến cô phải há hốc mồn, anh ta hiên ngang dùng một trăm

yên Nhật mua một quyển tạp chí khiêu dâm.

“Không bán!” Bạc Băng lạnh lùng trả lời.

“Tôi xin cô!” Anh ta kiên trì muốn mua.

“Đồ ngốc! Sắc lang!” Vốn tiếng Nhật của

Bạc Băng không được tốt, cô chỉ biết mắng hai từ này: “Anh đi nhanh đi!

Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

“Xin cô giúp tôi, xin cô!”

“Biến thái! Người Nhật Bản các anh toàn

là loại người biến thái!” Bạc Băng tức giận đến mức nói bừa: “Không có

tiền để phóng túng cũng đừng nên xem tạp chí khiêu dâm, tìm một chỗ mổ

bụng tự sát đi!”

Đột nhiên anh ta nhìn cô cười, dường như rất vui vẻ!

Tiếng Nhật không có từ ngữ mắng người, họ rõ ràng đã sửa từ tiếng Trung Quốc mà, Bạc Băng không cần biết anh ta

có hiểu hay không, cô dùng vốn từ mắng chửi từ trước đến nay cô biết

được đem ra sử dụng một lần, chào hỏi tổ tiên chín đời của anh ta.

Anh ta sống chết cũng không chịu đi.

Bạc Băng cũng hết cách, cô lấy một trăm

yên của anh ta rồi bù thêm tiền của mình vào, thanh toán quyển tạp chí

rồi đưa cho anh ta cầm đi.

Cô lại không nghĩ tới, chưa được một giờ, anh ta đã quay lại, trên tay cầm một quyển tạp chí khiêu dâm khác nhìn cô mỉm cười.

Buổi tối không người, đối mặt với một gã

điên người Nhật Bản, cô có chút sợ hãi. Nhất thời lo sợ, cô không tự chủ được mà lấy di động ra gọi cho Diệp Chính Thần.

Điện thoại đổ chuông khá lâu, anh mới nhận cuộc gọi, từ điện thoại truyền đến một chất giọng lạnh lùng: “Có việc gì sao?”

Mũi cô cay nồng, vô cùng hối hận vì đã gọi cho anh.

“Thật sự xin lỗi!” Bạc Băng cố gắng kiềm chế tiếng hít thở không thông của mình: “Em gọi nhầm số!”

Người đàn ông Nhật Bản thấy cô không để ý đến hắn, cầm quyển tạp chí lắc lư trước mặt cô, miệng hắn ta lẩm bẩm

một câu tiếng Nhật, Bạc Băng nghe mà chỉ hiểu lơ mơ: “Tôi thích… Nhìn

được lắm… Từng này tiền có đủ không?”

Bạc Băng vừa định nói chuyện, di động bên kia đã dập máy.

Tại một quốc gia xa lạ, không có ai để cô có thể dựa dẫm. Bạc Băng khẽ cắn môi, cô giật lấy quyển tạp chí trên

tay tên biến thái, hung hăng đập vào đầu hắn: “Cút đi, đồ ngu ngốc, đồ

lưu manh. Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hắn vẫn không đi, ôm đầu chạy khắp nơi trong cửa hàng, đem hàng hóa trong cửa hàng vứt vươn vãi khắp nơi…

Hắn làm loạn một lát, Bạc Băng đang có ý

định gọi điện thoại cho cảnh sát, thì bỗng nhiên một tiếng mở cửa cực

lớn vang lên, một bóng đen cao to đem theo luồng khí mạnh mẽ chạy sộc

vào.

Bạc Băng ổn định lại tinh thần, lúc này cô mới nhìn rõ người đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt chính là Diệp Chính Thần.

“Sư huynh, hắn…”

Không đợi cô nói hết, Diệp Chính Thần

mạnh mẽ kéo cổ áo người đàn ông biến thái Nhật Bản lôi ra ngoài. Bạc

Băng đuổi theo, thì nhìn thấy người đàn ông Nhật Bản đó đang ôm bộ phận

quan trọng nhất trên cơ thể, đau đớn nằm trên mặt đất lăn lộn, rên rỉ

nhận lỗi, cầu xin tha thứ.

Quen biết Diệp Chính Thần lâu như vậy,

phong cách của anh luôn luôn tao nhã, lịch sự, Bạc Băng chưa bao giờ

nhìn thấy một khía cạnh khác của con người anh như lúc này, mạnh mẽ như

dã thú, con người sắc bén, cô sợ đến mức không dám đến gần anh.

Diệp Chính Thần thấy cô bước ra cửa, anh sửa sang lại quần áo một chút, đi tới, cầm khăn giấy đưa cho cô…

“Không cần!” Bạc Băng ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Sao anh lại đến đây?”

“…” Anh xoay mặt nhìn về nơi khác, ánh trăng màu trắng chiếu sáng sự chịu đựng cùng áp lực của anh.

“Quên đi, coi như em chưa hỏi gì!”

Bạc Băng trở về cửa hàng tiện lợi, nhìn

ra phía cửa, cô thấy anh tức giận xoay người, hung hăng nện một đá vào

tên biến thái. Sau đó, kéo gã đó vào trong xe, lái xe đi mất.

Sau đó cô nghe nói, anh tìm một khoa thần kinh tốt nhất, đưa gã biến thái đó đi