Insane
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 9.5.00/10/492 lượt.

hầm xe buýt, may mắn là tài

xế phát hiện kịp thời.

Những ngày đầu anh đi cô không cảm thấy

gì, Bạc Băng vội vội vàng vàng đi học, làm bài tập, thảo luận cùng giáo

sư, rồi đi làm thêm… Dường như cô không có thời gian để nhớ đến một

người. Chỉ đến khi cô về nhà trọ, thấy cái tên trên cửa phòng sát vách,

nội tâm cô giống như mặt hồ nước phía đối diện khu nhà trọ, luôn gợn

sóng nhè nhẹ, ngọt ngào nhưng cũng đầy chua xót.

Mười ngày sau, Bạc Băng phấn khởi mà đếm từng ngày, chỉ còn năm ngày, bốn ngày, ba ngày, hai ngày, một ngày…

Đã hơn hai mươi ngày trôi qua, Diệp Chính Thần vẫn chưa trở về, điện thoại anh vẫn tắt máy, Bạc Băng bắt đầu lo

sợ. Cô thường xuyên nằm mơ thấy anh gặp việc không may, hoặc là trong

nhà xảy ra chuyện, khiến anh không thể trở lại Nhật Bản nữa. Sự lo sợ

của cô cũng giống như cỏ dại mùa xuân, đâm chồi nảy lộc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan đầy khắp mọi nơi.

Cuối cùng Bạc Băng cũng không thể khống

chế cảm xúc được nữa, trong lúc học thì cô không tập trung, lúc làm thêm cô cũng buồn bã không chú ý, cơm cũng lười nấu, khi đói thì ăn quà vặt

cho qua bữa.

Biết rõ điện thoại anh không mở máy nhưng cô vẫn thử gọi đến vài lần, cô vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, thế

nhưng kỳ tích vẫn không xảy ra, điều mà cô chỉ có thể làm lúc này là

nhắn tin cho anh.

“Hôm nay, em nấu món mỳ cay Thành Đô, rất là ngon! Em có nấu cho anh một phần… Tuy rằng anh không ở đây.”

“Cây anh đào trước cửa sổ sắp nở hoa rồi, em đã bảo nó phải chờ anh thêm một chút, chờ anh về rồi cùng ngắm hoa đào với em.”

“Tế bào em nuôi không chết, nó rất kiên cường, có lẽ là nó đang đợi anh trở về!”

“Em đang nghe ca khúc [Yêu'>…”

“Anh có nhớ em không? Nói đi, không cần phải ngượng!”

“Hôm nay, có một anh chàng đẹp trai mời em đi Tokyo, nếu anh không trở về, em sẽ đi với người ta đó!”

Bạc Băng hy vọng anh sẽ trả lời tin nhắn của cô, cô không cần anh nói gì, cô chỉ cần xác định anh vẫn tốt là đã mãn nguyện rồi.

Nhưng… Từ đầu đến cuối anh vẫn không hề trả lời cô.

Đêm khuya, Bạc Băng một mình bước trên

con đường vắng vẻ về nhà trọ, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, thoáng giật mình phát hiện đã có vài khóm hoa trên cây anh đào đã nở, đẹp quá!

Bạc Băng gửi tin nhắn cho anh: “Hoa anh đào nở rồi, đẹp quá!”

Chờ rất lâu, vẫn không có hồi âm.



Bạc Băng thở dài, cô đi qua dãy hành lang trống trải, đứng trước cửa, vừa định lấy chìa khóa mở cửa phòng, thì

tay cô chợt run lên, chiếc chìa khóa rơi xuống đất.

Bởi vì, phòng sát vách đang mở đèn!

Bạc Băng vui mừng đến nỗi muốn nhảy lên,

chạy hai bước đến trước cửa phòng anh, mở cửa phòng. Anh khóa cửa, cô

gấp gáp ấn chuông cửa, tiếng chuông dồn dập kèm theo sự vui mừng không

thể tả của cô.

Chờ hơn một thế kỷ, cửa phòng mới mở ra,

vừa thấy bóng hình cô chờ đợi đã lâu đang đứng trước mắt, cô đem sự rụt

rè thường ngày ném lên chính tầng mây, mừng rỡ nhào đến ôm lấy anh:

“Cuối cùng anh cũng về rồi! Em còn nghĩ anh sẽ không trở lại chứ!”

Tay anh đặt lên vai cô, do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó trầm mặc trở về phòng, ngồi xuống bàn học.

“Anh về lúc nào vậy?” Bạc Băng vẫn đang đắm chìm trong sự vui sướng, hoàn toàn không nhận ra sự lãnh đạm của anh.

“Tối hôm qua!”

“Tối hôm qua?” Cô lắc đầu cười: “Anh đừng gạt em, nếu anh trở về sao không đến tìm em?”

Bạc Băng liếc nhìn chiếc điện thoại di

động đang đặt trên bàn anh, điện thoại đang mở, cô có phần mơ hồ. Vài

phút trước, cô đã nhắn tin cho anh, vì sao anh không trả lời?

Bạc Băng nhìn quanh phòng anh, tất cả đã được thu dọn rất sạch sẽ, chiếc vali cũng không thấy đâu.

“Anh không lừa em.” Diệp Chính Thần trả lời, lời nói của anh không mang chút âm hưởng ấm áp nào cả, khiến Bạc Băng hoảng sợ.

“Vậy tại sao anh lại không gọi điện thoại cho em? Cũng không tìm em?” Cô thăm dò ý anh, ánh mắt chăm chú theo dõi từng phản ứng của anh.

Một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh trong lòng cô!

Anh đi đến chiếc cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài ban công, vén bức màn lên.

“Chúng ta chia tay đi!”

Bạc Băng giống như bị ai đó tát thật mạnh vào mặt, đầu cô choáng váng, mắt cô chỉ nhìn thấy toàn đom đóm lập lòe, cô lui về sau từng bước. Thật lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần.

Nụ hoa anh đào đã nở thành những bông hoa đẹp rực rỡ, bóng lưng anh thẳng tắp như quân nhân, còn vết thương trong trái tim cô vẫn đang âm thầm rỉ máu, từng đường kim từng mũi chỉ vẫn

đang khâu lần theo vết thương chí mạng đó.

Bạc Băng mơ hồ hiểu ra sự việc, nhưng bản thân cô vẫn không dám tin. Cô cười, nụ cười tươi thật sự rất khó để cô

duy trì lâu: “Anh đùa không vui tí nào!”

“Anh nói thật đấy. Chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Chỉ cần một câu nói vô cùng nhẹ nhàng và

bình tĩnh, mọi chuyện điều có thể xóa bỏ. Đây đúng là Diệp Chính Thần,

phong cách của anh vốn dĩ là sẽ không cho bất kì một phụ nữ nào có cơ

hội tự lừa mình dối người.

Cô nghĩ cô nên bước đến đánh anh, mắng anh, hoặc là khóc lóc hỏi anh rằng: “Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Nhưng để làm gì? Cần gì phải hỏi một vấn đề khi đã biết đáp áp.

“Đã không còn mới mẻ và thú vị nữa phải không?” Bạ