XtGem Forum catalog
Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32885

Bình chọn: 8.00/10/88 lượt.

nh thắng vô số kẻ địch, là

trụ cột của Nam Nhạc.

Đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, ông hướng Long Hạo hành lễ xong, ánh mắt

liền hướng về phía Mặc Lan nhưng không hề lên tiếng.

Đi từng bước đến gần nàng, Phượng Vô Ưu trong mắt tâm tình hết sức phức tạp.

“Có thể hay không... Đem bông tai trên người tháo xuống cho ta nhìn một chút?”

Mặc Lan từng một lần tại bữa tiệc có gặp qua đối phương một lần, chẳng qua là

khi đó trong mắt nàng, Phượng Vô Ưu chính là Đại tướng quân của nước khác, cùng

mình không có quan hệ thân thiết.

Hôm nay biết được ông là cha ruột của mình, trong lòng Mặc Lan tâm trạng không

thể bình tĩnh cho nổi.

Nàng xác định đây không phải là bản năng tình cảm giữa cha và con hay là bị ấn

tượng ban đầu của đối phương nên mới có tình cảm, nàng chỉ biết nhìn vào trong

mắt đối phương giờ phút này có một cảm giác thân thuộc giống như giữa mình và

ông có một liên kết ràng buộc chưa được nói ra.

Nghe thấy yêu cầu này của ông, Mặc Lan hơi ngẩn ra, rất nhanh liền tháo đôi

bông tai xuống, hai tay đưa tới trong tay đối phương.

Phượng Vô Ưu từ từ nhận lấy, nhìn nàng một cái, sau đó liền quan sát thứ trong

lòng bàn tay, chăm chú quan sát hình dáng đặc biệt của đôi bông tai bạch kim.

Khi hắn nhìn một hồi lâu, Bạch Quân Nhiên đứng bên cạnh Mặc Lan kinh ngạc phát

hiện, Phượng Vô Ưu đem cho người ta cảm giác trong trẻo lạnh lùng tự nhiên toàn

thân đang phát run.

“Quả nhiên là con gái của Tình nhi sao?” Đôi lông mày trước mắt cong cong, ánh

mắt sáng ngời đôi môi hồng đào mấp máy, cùng toàn bộ kí ức trong trí nhớ về một

người con gái lần lượt hiện ra. (Chị Lan nhi có đối môi giống cha ^^!)

Phượng Vô Ưu siết chặt nắm đấm như muốn đem đôi bông tai đi vào trong da thịt

mình.

Mặc Lan cùng Bạch Quân Nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Mà các vị đại thần chứng kiến một màn này khiến cho không hiểu ra sao.

Chỉ có Long Hạo bộ mặt như cũ, giống như cho dù thái sơn có đổ sụp trước mặt bộ

dáng cũng không đổi sắc.

Đang khi mọi người xem sự tình sẽ tiếp tục phát triển ra sao thì Phượng Vô Ưu

đột nhiên xoay người hướng Long Hạo khom người thi lễ, mặc dù thái độ tuy không

mất đi sự cung kính nhưng giữa hai đầu lông mày lóe lên sự ngạo nghễ không thể

khinh thường.

“Hoàng thượng, ta Phượng Vô Ưu, thay mặt nam Nhạc ở chỗ này xin thề với ngài,

khi nào ta còn sống thì Nam Nhạc đối với Bắc Kỳ sẽ không bao giờ tuyên chiến.

Nói xong, từ trong lòng ngực rút ra một phong thơ, hai tay dâng lên.”

Tiểu thái giám đứng bên cạnh Hoàng Thượng lập tức tiến lấy nhận lấy.

Long Hạo giương mắt nhìn bức phong thư, đoán là bên trong là một bức thư xin

nghị hòa.

Phía bên trên rõ ràng ghi Nam Nhạc hy vọng cùng Bắc Kỳ xây dựng mối quan hệ

huynh đệ lân bang, không chủ động tuyên chiến ngoại bang cũng như mong muốn mở

rộng mối quan hệ hai nước tương trợ lẫn nhau.

Long Hạo thấy bức phong thư nghị hòa thì thập phần vui vẻ. Đây mới là cục diện

có lợi cho cả hai bên.

“Nhưng là...” Đang lúc này, giọng nói Phượng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu: “Vì

muốn thể hiện thành ý của Bắc Kỳ, hi vọng Hoàng thượng cũng có thể thỏa mãn vi

thần một điều kiện.”

“Ồ! Phượng tướng quân muốn yêu cầu gì?”

Phượng Vô Ưu giương mắt nhìn về Từ Khánh Dân đứng cách đó không xa.

Ông giơ một ngón tay lên chỉ, khí thế khiếp người mà nói: “Ta muốn tính mạng

của người kia!”

Mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Bạch Quân Nhiên cùng Mặc Lan đều đưa mắt nhìn

nhau

Từ Khánh Dân trong lòng hoảng hốt, không ngừng lớn tiếng quát to: “Ngươi...

ngươi thật to gan! Dám đứng ở trên đất nước Bắc Kỳ ta, trước mặt quân vương ta

yêu cầu tính mạng của mệnh quan triều đình Bắc Kỳ, thật sự là quá làm càn!”

Phượng Vô Ưu lạnh lùng cười một tiếng: “Mới vừa rồi ta đứng ở bên ngoài công

đường mơ hồ nghe được ông vì cầu cho Bắc Kỳ quốc thái dân an nên sẵn lòng hy

sinh cái tôi bản thân, thế nào? Lời nói của mình nói ra đã quên rồi sao? Trong

mắt của ta, chuyện này rất đáng được làm đấy.”

“Hoàng thượng... Hoàng Thượng ngài vạn lần không được đáp ứng người này!”

Long Hạo làm bộ khó xử xoa xoa cằm nói: “Người ta là Nam Nhạc Đại tướng quân

chủ động đưa lên thư nghị hòa không bao giờ tuyên chiến, vô luận đối với dân

chúng Bắc Kỳ hay là đối với Nam Nhạc chính là Nhất đại phúc âm (tin đáng vui

mứng nhất)
, còn về phần Từ đại nhân...”

Khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Trừ khi trẫm cũng nghễnh

ngãng (lãng

tai, nặng tai)
rồi, nếu không chính là

mới vừa rồi có người trước mặt trẫm phạm phải tội khi quân, trẫm tưởng Từ đại

nhân phải là không có nhát gan mới đúng, nếu hiện tại có một vị quốc thân vì

nước hi sinh biểu hiện ngay trước mặt mình, trẫm tại sao không thành toàn cho

được đây.”

Lần này Bạch Quân Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra Hoàng thượng từ đầu đến cuối

không lên tiếng chính là sau lưng có âm mưu ngầm.

Quả nhiên là dùng đầu để giải quyết kẻ thù mới có tư cách có được thiên hạ!

Hắn và Long Hạo liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy Đương Kim Thiên tử đang ranh mãnh (tinh quái) thừa dịp mọi người không chú ý tới hướng mắt về phía

hắn trừng.