
nghe lệnh, cặp mắt trợn tròn, khắp người tỏa ra khí thế đầy uy nghiêm.
Loại khí thế hiên ngang của hắn khiến những thần tử bị ép tới không thể thở
nổi.
Cách đó không xa, Long Hạo bên ngoài nghiêm mặt không nói lời nào nhưng thật ra
thì trong lòng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Đối phó với đám sâu gạo(ăn rồi chờ chết) cần hung hăng dạy dỗ.
Bạch Quân Nhiên không khách khí giễu cợt, châm chọc từng đại thần sau đó ánh
mắt dừng tại trên người Từ Khánh Dân.
“Từ đại nhân, có câu này ta đã rất muốn nói với ông từ sớm, biết lần này hồi
kinh, bản Nguyên soái thống khoái nhất một chuyện biết là chuyện gì không?” Hắn
cười như không cười ngân nga: “Chính là tiết mục ta tự tay đem cháu ông đưa lên
đoạn đầu đài, nhìn thi thể kẻ gây tai họa, nhìn cả thành dân chúng vỗ tay khen
ngợi thật sự là hết sức mãn nguyện.”
Đứng bên cạnh, Mặc Lan từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào không khỏi
trong lòng thở dài.
Phu quân của ta àh, chàng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Đây là nguyên
nhân Từ Khánh Dân hận chàng đến tận xương tủy, chàng lại còn đi rắc muối vào
vết thương của người ta, lại còn nói làm thịt cháu đối phương rất vui vẻ. Cực
kỳ...
Nhìn khí thế của phu quân mình, Mặc Lan lúc đầu còn e ngại với cảm giác bị thẩm
vấn ở tại công đường ngày hôm nay nhưng bây giờ thấy cũng không có gì đáng sợ
cho lắm, thật đúng là một người làm quan cả họ được nhờ mà.
Từ Khánh Dân bị hắn nói đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhưng ngại vì
ở đây còn có đại thần, còn có Hoàng thượng nên cũng không dám phát tác cơn
giận.
“Bạch Nguyên soái cần gì phải hung hăng gây sự như vậy? Cựu thần thẩm vấn phu
nhân cũng không phải lấy oán trả thù, đây là việc hết sức trọng đại, cựu thần
chỉ là lo nếu không cẩn thận xử lý, nuôi dưỡng kẻ gian thì tương lai Bắc Kỳ sẽ
rơi vào nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện như vậy cựu thần chẳng phải là tội nhân
của Bắc Kỳ hay sao?”
Từ Khánh Dân kiềm chế cơn giận nóng nảy, con cáo già bắt đầu tuôn ra những
tràng nói hoa mĩ vô nghĩa.
“Bạch Nguyên soái quả thực nói không sai, phu nhân đúng là vì Bắc Kỳ ta mà giữ
thể diện, bất quá ngài có nghĩ đến hay không, Nam Nhạc cùng Bắc Kỳ mặc dù hơn
hai mươi năm nay vẫn bình an vô sự nhưng quan hệ bên trong vẫn rất căng thẳng.”
Lão liếc nhìn Mặc Lan: “Danh tiếng của phu nhân ở hoàng yến thoạt nhìn là thay
Bắc Kỳ cầu hòa nhưng đổi lại ở một góc độ khác, nếu Nam Nhạc không chịu xuống
nước nhường nhịn chẳng phải sẽ dẫn đến mối quan hệ hai nước càng thêm căng
thẳng hơn hay sao? Hành động vừa rồi của phu nhân rất có thể sẽ dẫn đến ngọn
lửa châm ngòi để Nam Nhạc hướng Bắc Kỳ tuyên chiến không phải sao?”
“Phải biết rằng, Bắc Kỳ ta mặc dù nước giàu binh mạnh nhưng một khi hai nước
khai chiến sẽ dẫn đến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, một cái giá quá
cao như vậy ta thật sự không gánh nổi trách nhiệm lớn lao này? Cựu thần không
sợ đắc tội cùng Bạch Nguyên soái, cho dù muốn mạng của cựu thần, chỉ cần có thể
bảo vệ được Bắc Kỳ quốc thái dân an, cựu thần sẽ không tiếc.”
Một phen hùng hổ đem lợi và hại ra phân tích rõ ràng, còn tiện xây dựng cho
mình một hình tượng Đại trung thần, người không biết mà nghe khẳng định sẽ động
lòng.
Nhưng khi nghe vào tai Bạch Quân Nhiên chính là muốn gán tội cho người khác.
Thì ra Lan nhi có ý tốt vì Bắc Kỳ mà ra mặt nhưng trong con mắt của Từ Khánh
Dân chính là mầm mống gây tai họa chiến tranh!
Hắn quả thực tức không thể nhịn nổi nữa, thật muốn cầm Long ẩm huyết đem lão
già đang nói hươu nói vượn Từ Khánh Dân ra chém thành nhiều mảnh vứt cho chó
ăn.
Hết lần này tới lần khác, Từ Khánh Dân nói những lời này thành công thu phục
lòng người, những đại thần về phe lão cáo già này mới vừa rồi còn bị Bạch Quân
Nhiên giáo huấn không có đất dung thân, tâm trạng đang buồn bực rốt cuộc cũng
có cơ hội vì mình mà sửa lại án sai.
Mọi người mỗi người một câu, đều rối rít chỉ trích Mặc Lan có ý muốn móc nối
gây nên chiến tranh giữa hai nước khiến Bach Quân Nhiên tức giận đến sắc mặt
tái xanh.
Khi hắn tức đến mức muốn xông lên mổ ruột từng người ra xem có phải lòng dạ đen
tối hay không thì bên ngoài có thị vệ chạy vào thông báo.
“Hoàng thượng, từ đại nhân, bên ngoài... có vị tự xưng là Phượng Vô Ưu yêu cầu
tiếp kiến.”
※*※*※*※*※
Ai cũng không ngờ tới Phượng Vô Ưu mới rời đi Bắc Kỳ có mấy ngày lại đột nhiên
quay trở lại.
Lần này ông tới Bắc Kỳ không đi cùng Cảnh Kỳ gây sự cho nên Phượng Vô Ưu chỉ dẫn
theo hai tâm phúc vi hành Bắc Kỳ.
Khi ông đột nhiên xuất hiện ở công đường Hình bộ thì tất cả mọi người đều bị
khí chất phong độ trong trẻo nhưng lạnh lùng của người này làm cho nín thở, bao
gồm kẻ chủ trì thẩm vấn Từ Khánh Dân cũng đứng sững sờ tại chỗ.
(Lão
là từ dùng cho Từ Khánh Dân, ông là chỉ Phượng Vô Ưu, đừng nhầm nha mọi
người^^)
Mỗi lần nhìn thấy người này lão lại thấy hết sức buồn
bực, quanh năm chinh chiến đánh đông dẹp bắc Đại tướng quân tại sao khi mặc vào
áo nho sam lại có phong độ khí chất lịch sự nhã nhặn như vậy.
Nhưng dù có thế nào thì hắn quả thực vì Nam Nhạc đá