
nh?” Triệu Phổ trừng ngược lại, “Nói cho ngươi biết lão tử thật sự thích ngươi.”
Công Tôn khựng lại, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa, Cửu Cửu hảo bổng (cừ khôi).”
Công Tôn vỗ một cái trên cái mông Tiểu Tứ Tử, xoay người đi, Triệu Phổ ở phía sau hô, “Thư ngốc, lão tử thực sự thích ngươi.”
Công Tôn quay đầu lại mắng, “Ngươi có xấu hổ hay không, trên đường phố mà gào rú cái gì!”
“Ngươi sớm muộn cũng là người của lão tử.” Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ theo sau hô to, “Lão tử muốn lên giường với ngươi!”
“Ngươi muốn chết, lưu manh!” Công Tôn mặt đỏ bừng, nhanh chân chạy về.
.
Trên nóc Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang uống rượu… Chợt nghe được thanh âm khí chấn sơn hà của Triệu Phổ … Hai người đều sửng sốt.
Một lát, Triển Chiêu nói, “Ai, Bạch huynh, vừa rồi ta hình như sinh ảo giác.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Phỏng chừng hơn phân nửa thành Khai Phong đềm nay đều sinh ảo giác.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Hôm sau, trong thành Khai Phong dư luận xôn xao, tối hôm qua, Cửu Vương gia bày tỏ tình ái trên đường, tiếng hô ngay cả hoàng cung xa cách mấy dặm cũng nghe được.
Công Tôn mấy ngày nay trốn ở nhà không dám xuất môn, vì xuất môn thì sẽ có người hỏi y, “Tiên sinh, sau đó có lên giường không?”
Tức chết! “Đau nha!”
“Nhịn xuống!”
“Nhịn không được.”
“Vậy ta sẽ làm nhẹ chút.”
“Vẫn đau quá nha.”
“Lần đầu tiên đều như vậy, quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
“Nha!”
“Ngoan, nhịn một chút!”
“Ô…”
“Đừng khóc mà.”
“Ô ô…”
“Ngoan, bảo bối nhịn một chút.”
“Đau muốn chết.”
“Được, ta nhẹ chút nữa, nhẹ chút nữa.”
“Hm… Nha… vẫn đau.”
“Loại chuyện này, phải dùng lực mới được nha!”
“Ầm” một tiếng, Triệu Phổ đá văng đại môn, sắc mặt trắng bệch hùng hổ xông vào phòng Công Tôn, hỏi, “Các ngươi đang làm cái gì?”
Ngước mắt, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn, xắn ống quần lộ ra cẳng chân ngắn nhỏ, Công Tôn ngồi trên ghế, đang dùng các khớp ngón tay ấn vào lòng bàn chân Tiểu Tứ Tử.
Hai phụ tử đều bị Triệu Phổ đột nhiên xông vào làm cho kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hắn.
Triệu Phổ chớp chớp mắt, hỏi, “Hai ngươi… làm gì?”
“Tiểu Tứ Tử gần đây đi tiện tiện (đi WC) có chút bón.” Công Tôn nói, “Ta ấn ấn cho nó.”
“Ách…” Triệu Phổ ngẩn người, tâm nói… Thì ra là thế, hù chết hắn rồi, hai phụ tử này cũng thật là, quái thanh quái khí.
“Ngươi làm gì vậy?” Công Tôn có chút khó hiểu nhìn hắn, “Đột nhiên xông vào.”
“Ách…” Triệu Phổ trợn to mắt, sấn tới nói, “Ta cũng bón.”
…
Công Tôn trầm mặc một hồi, nói, “Vậy bị phân nghẹn chết đi!”
Triệu Phổ bất đắc dĩ, nói, “Thư ngốc ngươi còn giận sao? Ta cũng nói là ta không phải cố ý rồi mà.”
Công Tôn không phản ứng, Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn thất thần, liền vội vàng rụt chân về, buông ống quần, chuẩn bị trốn đi mang hài.
Công Tôn lanh tay lẹ mắt nắm cái chân kia của bé —— Ấn.
“Nha…” Tiểu Tứ Tử thê thê thảm thảm kêu một tiếng, làm cho Tử Ảnh lo lắng ghé vào cửa nhìn.
“Uy, thư ngốc, sao ngươi xuống tay nặng vậy?!” Triệu Phổ cũng có chút đau lòng, đây cũng coi như con của hắn nha.
Tiểu Tứ Tử ủy khuất nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng đau lòng, vừa nãy xuống tay hơi nặng, vội vàng giúp Tiểu Tứ Tử xoa xoa, nói, “Ấn đau chứng tỏ huyết quản không thông! Nếu như thân thể khỏe, ấn sẽ không bị đau!”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, hỏi, “Thật không?”
“Đương nhiên.” Công Tôn khinh bỉ nhìn hắn, đem Tiểu Tứ Tử bế đến, kéo ống quần xuống rồi mang hài cho bé, nói, “Sau này mỗi ngày đều ấn.”
Tiểu Tứ Tử hướng vào trong lòng Công Tôn chui chui, “Không muốn.”
Công Tôn nựng mặt bé, “Vậy hai ngày.”
Tiểu Tứ Tử lau lau mặt, vẻ mặt như đưa đám nói, “Phụ thân chưa rửa tay!”
Công Tôn vui vẻ cười, Triệu Phổ có chút ước ao, tâm nói, thật nhỏ mọn, cũng ấn ấn cho ta đi, bằng không cho ta ấn ấn cũng được mà… Vừa nghĩ đến bàn chân trắng nõn mềm mại của Công Tôn, Triệu Phổ liền cảm thấy tâm tình tốt lên. Chỉ tiếc từ ngày đó sau khi nói bậy, con mọt sách này đã không cho hắn tới gần, hơn nữa hai ngày nay mới chịu nói chuyện với hắn, lúc trước đều xem hắn như không khí.
“Thư ngốc, trưa nay đi đâu ăn?” Triệu Phổ cười hỏi Công Tôn.
Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, hỏi, “Vụ án của Vương Thái y thế nào rồi?”
“Nga.” Triệu Phổ nói, “Thái y của Thái y viện liên hợp chỉnh ngươi, nói ngươi hại bọn họ xấu mặt, vừa lúc Tiểu Minh Tử khó ở muốn tìm Thái y xem bệnh, bọn họ mới muốn lợi dụng hắn, bạc để mướn người đều là Thái y của Thái y viện gom góp, bất quá ngươi yên tâm, đám thái y này một tên cũng chạy không được, ta đều xử lý cả rồi.”
Công Tôn nghe xong khẽ nhíu mày, hỏi, “Vài Thái y lại có lá gan lớn như vậy sao?”
Triệu Phổ nhếch miệng cười, nói, “Ha, thư ngốc, ta đã nói ngươi có đầu óc mà, Bao đại nhân cũng nói không chỉ là các Thái y, phía sau khẳng định còn có người đỡ lưng, sau đó đã tra hỏi, ngươi đoán bọn hắn khai ra ai?”
Công Tôn lắc đầu.
“Đại Tướng quân Uông Minh Hàn.” Triệu Phổ nói.
“Cái gì?” Công Tôn kinh hãi, “Tảo Bắc Tướng quân ngày trước? Hắn không phải tuổi tác đã cao rồi sao? Hơn nữa địa vị cao quý, là quốc trượng, tại sao lại…”
Triệu Phổ cười cười, “Ta sai người đi thăm dò,