XtGem Forum catalog
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328081

Bình chọn: 7.5.00/10/808 lượt.

Công Tôn gật đầu.

“Nếu như cho ngươi xem chữ mà Hình Hoài Châu tự tay viết, ngươi có thể làm ra một phong thư như vậy không?” Triệu Phổ hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Công Tôn gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, Triệu Phổ kéo tay y, nói, “Đi!”

“Đi đâu?” Công Tôn thắc mắc, Triệu Phổ trả lời, “Theo ta tiến cung, chứng minh huynh đệ ta trong sạch!”

“Ấy.” Tiểu Tứ Tử nắm góc áo của Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu sao ngươi lại hư như vậy, phụ thân còn chưa ăn gì mà.”

“Ách…” Triệu Phổ ngẫm lại thấy cũng phải, mình quá gấp gáp.

“Đừng nóng vội.” Công Tôn nói, “Làm việc này cần phải có công cụ, ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ, tiện thể hãy bắt Lục Minh về, đến lúc đó, chúng ta cùng Bao đại nhân tiến cung, nhân chứng vật chứng đều có, hắn không thể nào chối bỏ được, như vậy không phải cũng giúp Hình Tướng quân bớt giận sao, hơn nữa, Hình Tướng quân ít nhất cũng phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày.”

Triệu Phổ nghe xong, gật đầu đứng lên nói, “Đúng, là ta sốt ruột, bây giờ đi ăn thôi.”

“Đi Thái Bạch Cư đi.” Triển Chiêu từ bên ngoài đi đến, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đã chạy tới bên mình.

“Ừ, cũng được.” Công Tôn xuống giường, Triệu Phổ muốn đến bế nhưng bị y né tránh, y thử đi vài bước, chân đã có thể tự do đi lại, chỉ thoáng ê ẩm đôi chút. Công Tôn hoạt động một lúc rồi nói, “Chắc là ổn rồi.”

“Đi thôi, đi Thái Bạch Cư.” Triển Chiêu ghẹo Tiểu Tứ Tử.

“Ừa, đi… Bạch…” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu đã sớm nhận ra khi Tiểu Tứ Tử nói chuyện thì không nhớ được tên người, đặc biệt là tên có ba chữ, bèn nhắc lại, “Thái Bạch Cư.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Bạch Bạch Bạch… Bạch …”

……

Đối với chuyện ngày hôm nay, Triển Chiêu về sau mới giác ngộ được, Tiểu Tứ Tử bỗng chốc nói nhiều chữ “Bạch” như vậy, kỳ thực là điềm báo nào đó!

.

.

______________________

**: Yết họa là quá trình bồi tranh sau khi bị rách, bị ẩm, v.v…

Cách làm: trải phẳng bức tranh cũ trên một cái bàn đỏ dài, dùng nước thấm ướt bức tranh, mặt trên dùng vài tầng giấy Tuyên Thành phủ lên để cho thấm ướt đều, qua một khoảng thời gian, dùng cái nhíp bóc ra từng tầng từng tầng giấy, sau đó lại đắp lên một tầng giấy bồi để vá lại bức tranh gốc, tẩy sạch những vết bẩn. Quá trình này họi là yết họa.

Khôi phục tranh là một quá trình trọng yếu khi bồi tranh, bồi tranh chỉ dùng để tạo viền cho khuôn, lót theo viền khuôn để sao chép tranh chữ.

Theo như ta hiểu là yết họa dùng để tạo ra một cái khuôn mẫu, rồi lại dùng cái khuôn đó để sao chép một bức mới giống hệt bức cũ. Công Tôn vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy có một cỗ kiệu lớn dừng ở phía trước.

“Là cỗ kiệu của Bàng Thái sư.” Triển Chiêu nói, “Đúng rồi, hôm nay lão tới chắc là để dẫn Bàng Dục về.”

“Cuối cùng Bao đại nhân phạt hắn thế nào?” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu.

“À, đánh mười đại bản.” Triển Chiêu trả lời.

“Nhẹ như vậy?” Công Tôn tựa hồ có chút bất mãn, thầm nhủ Bao đại nhân không phải trong như nước sáng như gương thiết diện vô tư sao? Thì ra cũng lưu tình cho nhi tử của Bàng Thái sư.

Triển Chiêu nhìn ra tâm tư của Công Tôn, cười nói, “Đánh bằng roi chỉ là phương thức trách phạt bình thường nhất, lợi hại ở phía sau kìa.”

Công Tôn nhìn hắn, hỏi, “Lợi hại à… phải phạt như thế nào?”

“Trên đường phố của Khai Phong phủ này, tổng cộng có hơn một trăm cửa hàng.” Triển Chiêu giơ tay chỉ chỉ phía trước, “Bao đại nhân phạt Bàng Dục trong vòng một năm, phải làm ‘người ở’ cho một trăm cửa hàng, mỗi cửa hàng ba ngày, nguyên bản tiểu nhị làm gì, hắn cũng phải làm cái đó, không được nhờ người làm giúp cũng không được qua loa tắc trách, sẽ thường xuyên phái người giám sát, nếu như lười biếng, vậy ngày đó coi như không làm, lại tăng thêm một ngày một đêm nữa! Nói chung, chừng nào hắn làm xong công việc của đầy tớ ở một trăm cửa hàng, thì mới tính là chịu phạt xong. Mặt khác, Bao đại nhân nói, sau này nếu lại nghe Bàng Dục làm xằng bậy nhiễu loạn trị an của Khai Phong, thì tuyệt đối sẽ phạt không nhẹ!”

Công Tôn nghe xong cảm thấy phấn chấn, thầm nhủ, quả nhiên! Bản thân mình lòng dạ nhỏ nhen, Bao đại nhân đúng là một vị quan tốt hiếm có, mà đồng thời, Công Tôn cũng đánh giá hoàng đế Triệu Trinh cao hơn một ít. Tuy vẫn có lời đồn nói hoàng đế là nhu nhược, nhưng có thể trọng dụng vị quan tốt như Bao Chửng, đồng thời cũng trao cho ông đủ quyền lực, chứng tỏ Triệu Trinh không hề hồ đồ chút nào.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm, vươn tay nắm tay áo của Công Tôn, nói, “Đói.”

“Hm.” Mọi người lúc này mới nhớ tới, nhanh chóng ra ngoài đi ăn.

~

Tới Thái Bạch Cư, nơi này vẫn náo nhiệt như trước, tiểu nhị đã sớm nhận ra Triệu Phổ, tất nhiên hắn cũng quen biết Triển Chiêu, nhanh chóng chạy tới mời, tất cả mọi người đã nghe chuyện Bàng Dục bị phạt, đều cảm thấy hả lòng hả dạ.

“Triển đại nhân, hôm nay [jīn ér'> nhàn nhã nhỉ.” Tiểu nhị đắp khăn lau cười hỏi, “Muốn ăn cái gì?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn tiểu nhị, hỏi, “Sao ngươi biết ta là Cẩn Nhi [jǐn ér'>?”

Tiểu nhị nọ sửng sốt một chập, Triển Chiêu cũng hơi khó hiểu, Công Tôn nói với Triển Chiêu, “Tiểu Tứ Tử là tiểu danh, đại danh gọi là Công Tôn Cẩn.”

Triệu Phổ hỏi, “Gọi Cẩn Nh