
hật sự rất giống hắn lúc còn nhỏ. Nếu không phải hắn
chưa từng có con, có lẽ sẽ tin đứa bé ấy là con của mình.
“Ba…”
Duệ Duệ nhìn thấy Tô Mộc Thần quan sát mình, cậu bé cười toét miệng, vui vẻ gọi.
Tô Mộc Thần nghe thấy lại càng nhíu chặt mày, hắn vô cùng phản cảm với cách xưng hô này.
“Tô tiên sinh, anh không thừa nhận là cha đứa bé, vậy hành động anh đưa nó ra khỏi đồn cảnh sát vừa rồi là sai lầm.”
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Mộc Thần.
“Nếu đúng
như lời anh nói, anh hãy đưa chứng cứ ra đây.” Hạ An Nhiên lẳng lặng
nói, “Chứng minh anh thực sự không hề có quan hệ gì với đứa trẻ, sau đó
hãy đưa nó đến đồn cảnh sát, để họ tìm cha mẹ ruột của đứa bé.”
Đề nghị này, quả thực rất rất thú vị .
“Tôi phải chứng minh như thế nào?!” Hắn hỏi, giọng nói ẩn giấu sự hứng thú.
“Xét nghiệm ADN.”
Xét nghiệm
AND là một phương pháp chuẩn xác, hiệu quả nhất, chỉ cần kiểm tra có
quan hệ huyết thống hay không, nếu không phải thì đương nhiên sẽ đứa trẻ đến đồn cảnh sát, sau đó để bố mẹ ruột nó đến đón.
“Ý kiến hay.”
Tô Mộc Thần gật đầu, vốn hắn nghĩ cô gái này tính lừa hắn một khoản tiền, nhưng xem ra hiện giờ, hắn đã sai rồi. Xét nghiệm AND, mọi chuyện sẽ rõ ràng
thôi.
Nếu muốn lừa gạt tống tiền, cô gái kia sẽ không đưa ra cách giải quyết như vậy.
“Tất nhiên
rồi, nếu Tô tiên sinh có yêu cầu, tôi cũng sẽ có mặt trong khi kiểm tra, bởi vì tôi nghĩ, ánh mắt tôi không với tới được Tô tiên sinh đâu.”
Tô Mộc Thần cười khẽ, cô gái nhìn có vẻ dịu dàng ngoan hiền trước mặt này, lại có
thể nói xoáy người khác như vậy, không chấp nhận bản thân bị đá một cái
nên phải ăn miếng trả miếng đây. Phòng khám bệnh tại bệnh viện nhân dân
thành phố C đèn đuốc sáng trưng. Trong màn đêm, ánh sáng ấy giống như
ngọn hải đăng chỉ phương hướng cho những người đi trên biển.
Nhưng đến khi nhìn thấy ánh đèn, Tô Mộc
Thần bỗng nhiên hơi hoảng hốt, quả thực, làm xét nghiệm ADN cũng chỉ là
một lời đề nghị mà thôi, hắn không ngờ, mình lại lái xe thẳng tới đây.
Tô Mộc Thần ngước lên, liếc nhìn Hạ An
Nhiên và đứa trẻ tên Duệ Duệ kia đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Cả người đứa trẻ ghé vào ô kính, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lên cửa,
chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên đường, rồi lại quay đầu gọi “Ba mẹ mau
nhìn kìa”. Nét mặt thật hồn nhiên, ngây thơ.
Hạ An Nhiên tuy không trả lời, nhưng ánh mắt cô chưa từng rời khỏi đứa bé.
Hình ảnh đó tuy rất ấm áp, nhưng Tô Mộc Thần vẫn nghĩ mấy năm sắp tới, hắn chưa muốn tính đến chuyện kết hôn sinh con.
Trẻ con, gia đình, là hai thứ đại diện
cho kiểu trách nhiệm không thể chối bỏ, hắn không thể bảo đảm, sẽ làm
tốt vai trò một người chồng, người cha. Thế giới bên ngoài quả thực vô
cùng tươi đẹp, hắn không cam tâm từ bỏ.
Hắn bây giờ, vẫn đang chìm đắm trong thanh sắc khuyển mã (lối sống hoang dâm vô độ).
Tô Mộc Thần lái xe đến chỗ đậu xe tạm thời của bệnh viện, sau đó ngoái đầu, nở nụ cười nhạt ôn hòa theo thói quen.
“Hạ tiểu thư, tới bệnh viện rồi.”
Hạ An Nhiên liếc qua nơi sáng trưng kia, trên cửa có biển chữ “Phòng khám bệnh” phát sáng màu đỏ tươi, để mọi
người nhìn thấy rõ. Nhưng màu đỏ ấy, ẩn chứa một chút lạnh lẽo.
“Ba, chúng ta không về nhà sao?!”
Duệ Duệ nhìn cảnh vật dừng lại, rời mắt khỏi cửa ô tô, trèo xuống ôm lấy ghế Tô Mộc Thần đang ngồi, vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Mộc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ bé gần
trong gang tấc, bỗng dưng, hắn lại có cảm giác, muốn nhéo thử vào má cậu bé xem có thực sự trắng mập không.
Nhưng… .
“Trước khi về, chúng ta phải giải quyết một việc.” Giọng nói của Tô Mộc Thần tuy vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại cực kì lãnh đạm.
“Mẹ có đi cùng không?”
“Có đi.”
“Duệ Duệ cũng đi cùng à?”
“Ừm, cùng đi.”
“Được, cùng đi thôi.”
Hạ An Nhiên tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Duệ Duệ, lại đây.” Hạ An Nhiên đứng bên ngoài, vẫy tay với bé con ngồi trong.
Dường như không hề nghĩ ngợi gì, Duệ Duệ từ từ bước xuống, sau đó giơ hai tay ôm chầm lấy Hạ An Nhiên.
Đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng cân nặng
lại không nhẹ chút nào. Nhìn Duệ Duệ không bị béo ú, nhưng khi bế nhóc
lên, Hạ An Nhiên cảm thấy mình đã kiệt sức.
“Hạ tiểu thư. . . . .”
Tô Mộc Thần cũng bước xuống xe, định bế
đứa bé trên tay An Nhiên. Tuy rằng đứa trẻ này không phải con hắn, nhưng vì phong độ đàn ông, dưới tình huống này hắn cũng muốn giúp người làm
niềm vui một phen.
Hạ An Nhiên hơi lùi lại, tránh cánh tay hắn.
“Không cần đâu, Tô tiên sinh, tôi nghĩ
đây sẽ là trách nghiệm của anh sau này. Nếu tôi nói sai điều gì, anh
cũng không cần phải nghĩ ra những ý tưởng khác đâu.”
Tô Mộc Thần nhìn sang Hạ An Nhiên, đối với ý châm chọc rõ ràng trong lời nói của cô, hắn chỉ sờ mũi, ra vẻ mình không hiểu.
Phụ nữ, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, thù dai.
Nhưng Duệ Duệ khi nhìn thấy thế, lại vô
cùng vui vẻ, vặn vẹo người, khiến Hạ An Nhiên vốn cố hết sức bế cậu bé
lại càng mệt thêm.
“Mẹ, ba bế, ba bế.”
Đối với việc có bế đứa trẻ hay không, Tô Mộc Thần chẳng thèm quan tâm,
vốn dĩ hắn cũng chẳng có hứng thú gì với nhóc con đó. Nhưng sau khi thấy vẻ mặ