
bố và anh em, cũng nhận mười
phần trăm cổ phần trong đó.
Khi ấy, Đại Đổng đang say mê nghiên
cứu xe hơi, liền đem số tiền đó đầu tư vào một thương hiệu xe hơi quốc
doanh mới nổi, cộng với số tiền kiếm được từ công việc chuyên môn, đã
mua được mười phần trăm cổ phần.
Hệ thống động cơ mà Đại Đổng
nghiên cứu nằm trong phạm vi kỹ thuật tiên tiến trên thế giới, đồng thời kiểu dáng đẹp, giá thành rẻ, rất phù hợp với tình hình trong nước.
Thương hiệu xe hơi này rất nhanh chiếm lĩnh thị trường, phát triển với
tốc độ nhanh chóng.
Sau khi thị trường được mở rộng, tiền cổ tức
mỗi năm đối với Đại Đổng lại trở thành một gánh nặng. Cậu vốn không giỏi và cũng không có tâm trí đâu để quản lý tiền bạc, vậy là có bao nhiêu
tiền, cậu đều mua nhà một cách rất máy móc.
Đại Đổng sống giản
dị, cứ vui vẻ thong dong sống cuộc sống của mình, sau khi gặp Chu Lạc,
dự định sẽ cưới cô, cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc đang chuẩn bị bắt đầu,
nào ngờ một tiếng nổ lớn bên tai, tia chớp tai ương xuất hiện, ông trời
thấy chướng mắt khi người ta chọn vẹn quá, đã thị uy rồi.
Chuyện
xảy ra tiếp theo đó thật khó tường thuật lại. Đại Đổng trầm ngâm rất lâu mới có thể nói tiếp. Hóa ra cuộc điện thoại của Phan Đông vào nửa đêm
hôm đó, chính là điện báo tang. Vì Đại Đổng có thói quen tắt điện thoại
di động khi đi ngủ, người nhà cậu lại chỉ lưu số điện thoại cố định nơi ở cũ của cậu, cho nên Phan Đông mới là người đầu tiên nhận được tin dữ
đó.
Thời gian trước, xưởng gang thép của nhà họ Đổng gặp chút vấn đề về kinh doanh, bố và anh cả thường xuyên ngồi lại với nhau bàn bạc
đối sách. Tối hôm đó, trên đường về nhà, vừa xuống xe thì bị một số
người mai phục gần đó xả súng, anh cả chết ngay tại chỗ, bố cậu được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi.
Chu Lạc cảm thấy toàn thân
run rẩy, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, cắn chặt môi lại mới không
khiến mình kêu lên thất thanh. Thấy Đại Đổng dừng lại mới nhớ đến ánh
mắt của cậu trước khi lên máy bay, cắn răng hỏi: “Lúc đó anh nghi ngờ
mọi chuyện liên quan tới em, đúng không?”.
Đại Đổng đưa mắt nhìn cô, không trả lời trực diện, cúi đầu đáp: “Bây giờ anh biết là không phải”.
Không phải, đương nhiên là không phải. Nếu như cái chết của bố và anh trai
cậu thật sự có liên quan tới cô, hẳn lần này cậu đã đem theo cả thuốc
độc tới rồi.
Chu Lạc bỗng cảm thấy thật hoang đường, càng tin chắc rằng ông trời đang trừng phạt cô.
Cô thật sự không biết Đại Đổng đã trải qua đêm hôm đó như thế nào, trong
lòng cất giữ một bí mật như vậy, lại vẫn có thể nói chuyện một cách bình thường với cô, còn để cô tiễn cậu ra sân bay, trước lúc đi dịu dàng như vậy.
Có lẽ, chỉ là có lẽ, một người từ trước tới giờ luôn nghi
ngờ vào tay lái của cô như Đại Đổng, hôm ấy lại để cô lái xe, chỉ vì
muốn giữ an toàn tính mạng cho chính cậu. Dù sao đi nữa, nếu bố mẹ cô
gây bất lợi cho cậu, cũng không tới mức lấy tính mạng con gái cưng của
mình ra đùa giỡn chứ?
Thực ra, theo phong cách làm việc nhất quán của Chu Lạc, cô có thể hiểu được cách hành xử của Đại Đổng. Từ trước
tới nay cô chưa từng hà khắc với ai, thậm chí đôi khi còn có chút giống
thánh mẫu. Diệp Minh Lỗi rõ ràng đã lợi dụng cô để tiếp cận với Lịch
Chủy, cũng hiểu rõ sự chú ý của Lịch Chủy dành cho cô có tác dụng thay
đổi tình cảm, thậm chí khi cô bị đem ra làm bảo mẫu cao cấp để an ủi con gái của Lịch Chủy, cô cũng không bận tâm.
Hơn nữa, Đại Đổng dù
đang hoài nghi trong lòng vẫn có thể đối xử hòa nhã với cô như vậy, cũng tuyệt đối có thể coi là quá độ lượng rồi, hành động lại không đến nỗi
xấu xa. Nhưng không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc Đại Đổng đang nghi ngờ mình, thậm chí còn âm thầm lợi dụng mình, cô cảm thấy như có một tảng
đá lớn đè nặng trong lòng, tiến lên không được mà lùi xuống cũng không
xong, rầu rĩ không thể hít thở được.
“Tại sao anh không nói ra?
Tại sao? Nếu như lúc đó anh nói hết mọi nghi vẫn trong lòng, nếu thật sự có người muốn giết anh, em cũng bắt hắn phải bước qua xác em!” Chu Lạc
chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đang cuộn sóng, đang
gào thét, nhưng không một âm tiết nào được phát ra.
Nhìn Chu Lạc
lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt Đại Đổng tối sẫm lại, những lời vốn định
nói cũng thu lại, đều là những người quá thông minh, vốn dĩ không cần
thiết phải giải thích một cách thẳng thắn.
Giá mà người ta lúc
nào cũng như thuở đầu mới gặp gỡ, mọi cảnh vật và sự việc đều tươi đẹp.
Nhưng khi mọi việc thay đổi, lòng người cũng dễ đổi thay. Hai người đều
hiểu rõ, đến giờ phút này, cho dù sự thật như thế nào, họ cũng không thể quay lại với nhau được nữa, nghi ngờ và thù hận giống như một cây kim
tẩm độc, đã đâm sâu vào tận trái tim của nhau, dù được nhổ ra, vết
thương để lại vẫn rất nặng, dù thành sẹo, mãi mãi không thể trở lại như
lúc ban đầu.
Có thể Đại Đổng cũng đang nghĩ tới điều này, nên mới bình thản tới thăm viếng, giống như một người bạn cũ tới xin giúp đỡ,
suy cho cùng, nếu chỉ là bạn bình thường, thì không ai trong số họ làm
việc gì có lỗi với đối phương cả.
“Sau đó thì sao, rốt cuộc đã
x