
, ông chủ mỏ than mà họ làm thuê tranh chấp với ông chủ
khác một ruộng than ở vị trí đẹp, nảy sinh ẩu đả, hai bên cùng đem theo
một đoàn người, hẹn rõ thời gian, địa điểm.
Lúc này, anh cả nhà
Đại Đổng đã là người cầm đầu của một nhóm nhỏ, sau khi biết tin, đêm đó
liền mang theo người của mình, vác theo dao, súng ống đến đúng địa điểm
ẩu đả. Không ngờ, trận ẩu đả còn chưa kịp xảy ra, đã bị cảnh sát mai
phục tóm gọn. Nhưng vì chưa xảy ra ẩu đả, anh em chỉ bị tạm giam mấy hôm rồi đều được thả.
Hóa ra thông tin giao tranh bị rò rỉ, cảnh sát bố trí mai phục bắt người. Không ngờ, kế hoạch mai phục của cảnh sát
cũng bị lộ. Những ông trùm của các đảng phái đều có rất nhiều tai mắt,
nghe ngóng được thông tin liền lập tức ngừng hành động, chỉ có nhà họ
Đổng thế yếu lực mỏng, không có người tin, nên bị tóm gọn như tội phạm.
Đúng là “trong họa có phúc”, việc tưởng chừng như đen đủi đó, không ngờ lại đem đến cho họ một cơ may.
Hóa ra là ông chủ của họ, mặc dù tiền của hùng hậu, thực lực vững mạnh,
nhưng lại là người từ nơi khác đến, nên thường bị người ta xem như con
dê béo để lấy thịt. Sau sự việc đó, ông ta cho rằng nhà họ Đổng rất có
nghĩa khí, hơn nữa dòng họ Đổng ở đây cũng là một dòng họ lớn, người
đông, muốn hợp tác với họ, coi họ như người trong nhà.
Nhà họ
Đổng được chia chút cổ phần, cuối năm được chia cổ tức, thu nhập ngày
một tăng. Vài năm sau, các khoản nợ được trả hết, bệnh của mẹ cậu cũng
dần thuyên giảm. Đồng thời, thế lực ba cha con họ Đổng trong vùng ngày
càng lớn, kéo thêm không ít người cùng hợp tác, ông chủ than được sự ủng hộ và bảo vệ của họ cũng yên bình phát tài.
Sau này ông chủ vì
lí do riêng mà rời đi, trước khi đi có cho nhà họ Đổng một khoản tiền,
cảm ơn Đổng gia đã hợp tác. Chỗ tiền này nói nhiều thì không nhiều, nói
ít thì cũng không ít, sau khi làm việc cùng ông chủ, bố Đại Đổng cũng
được mở rộng tầm mắt, đem số tiền đó chuẩn bị đầu tư.
Gom tiền
rồi vay mượn thêm chút ít, nhà họ Đổng cũng mua được một mỏ than quy mô
nhỏ. Bố con hùng hục khẩn trương khai nghiệp. Không ngờ lần này may mắn
không mỉm cười với họ, than khai thác được lại gặp đúng lúc giá than tụt giảm, mà lại trong xu thế giảm sâu, than khai thác ra bán đi, đến vốn
cũng không thu lại nổi. Than đào ra càng nhiều thì tiền lỗ càng lớn.
Nhưng nếu dừng khai thác, lại chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Giá than rớt, giá của các mỏ than cũng rớt theo. Nếu nhượng lại mỏ than, số tiền thu được cũng chỉ đủ để trả nợ, lại thành tay trắng, công sức bao
năm lăn lộn coi như đổ ra sông ra bể.
Nhà họ Đổng ngồi lại bàn
bạc với nhau mấy ngày liền, ngay cả thằng hai đang học đại học cũng được gọi về, mọi người giơ tay biểu quyết xem nên làm như thế nào.
Lúc này, Đại Đổng đã có thể tự lập, không cần trợ cấp từ gia đình nữa, thu
nhập từ tiền làm thêm còn dư ra một chút để chi viện cho gia đình. Sức
khỏe của mẹ cậu cũng khá lên nhiều. Ông bố sau khi hút xong điếu thuốc,
cuối cùng đưa ra quyết định trong sự ủng hộ của các con trai.
Dù chết, cũng tin rồi một ngày giá than sẽ tăng trở lại!
Vì giá than rẻ, tiền lương cho công nhân ở mỏ than cũng thấp, mỏ than vẫn
phải hoạt động bình thường, than khai thác ra lại không đem bán, tất cả
được đổ sang bãi đất trống bên cạnh mỏ than, chất đống, phủ kín bạt. Than càng trữ càng đầy, nhanh chóng chất cao như núi, nhà họ Đổng càng ngày
càng nghèo, tiền nợ lương công nhân cũng càng ngày càng nhiều, dường như không cầm cự được nữa rồi. Nhưng nếu lúc này từ bỏ, với khoản nợ đó,
nhà họ Đổng có làm thuê cả đời cũng không trả hết được. Đâm lao thì phải theo lao, không quay đầu được nữa. May mà anh cả và em út vẫn còn chút
tiếng tăm trong giới, sau cùng không thể không sống dựa vào chút tiền
vay mượn – khoản nợ ngày càng lớn, lần này nếu thua lỗ, không những phá
sản mà tính mạng e rằng cũng không giữ.
Đúng lúc công nhân khai
thác than nửa năm làm việc không lương, bãi công bỏ việc, mà chủ nợ lại
không chịu cho họ vay tiền nữa, thì giá than tăng vọt, tốc độ tăng chóng mặt, còn nhanh hơn cả đợt rớt giá năm xưa.
Kiên nhẫn, nhẫn nhịn, dù đi vay tiền cũng phải kiên nhẫn, cuối cùng đống than chất cao như
núi bán đi với giá gấp mười lần giá ban đầu, nhà họ Đổng kiếm được món
tiền lớn đầu tiên.
Những ngày sau này mọi chuyện bắt đầu thuận
lợi hơn. Muốn người có người, muốn tiền có tiền, tài sản của họ Đổng
tăng lên vùn vụt như bóng bay được bơm hơi, liên tiếp mua hết mỏ than
này tới mỏ than khác, quy hoạch hết mỏ than này tới mỏ than khác, đồng
thời giá than vẫn tiếp tục tăng cao.
Cậu út cũng đã hơn hai mươi
tuổi, theo tục lệ địa phương cũng đã đến tuổi cưới vợ. Ông bố phân chia
tài sản cho ba cậu con trai. Anh cả được chia mấy mỏ than và một khoản
tiền, lại dùng khoản tiền ấy đầu tư vào xưởng gang thép, cậu út yêu
thích ngành than, dùng tiền mua thêm mấy mỏ than nữa.
Cậu con thứ hai, vì cậu chỉ chuyên tâm học đại học, lại không đóng góp nhiều công
sức trong việc phát triển sản nghiệp. Vốn dự định sẽ không nhận phần tài sản về mình, nhưng dưới sự động viên của