
i, nếu cứ tiếp
tục thế này, cô sẽ coi thường bản thân mình mất!
Sau một giấc ngủ sâu, Chu Lạc lại là một hảo hán, buổi sáng, sau khi hoàn thành xong
công việc của mình, buổi chiều lại phải cùng viện trưởng tới tham dự một buổi họp báo cáo trên Bộ. Cô không phải là người của văn phòng viện,
mấy lãnh đạo viện khi dự các buổi họp chuyên ngành đều thích đưa cô đi
theo, không phải vì điều gì khác, chẳng qua khi cần bất cứ tài liệu gì,
chỉ cần một câu nói “Tiểu Chu, cô chuẩn bị một chút nhé”, cô liền có thể giống như một chiếc máy lưu trữ bằng da bằng thịt, trình kết quả đến
trước mặt lãnh đạo với tốc độ nhanh nhất. Sau cuộc họp, nếu lãnh đạo
quên mất chi tiết quan trọng nào đó, cũng có thể trực tiếp hỏi cô. Hơn
nữa, cái máy lưu trữ bằng da bằng thịt này lại có thể uống rượu thay
trong những trường hợp bắt buộc, rõ ràng là vô cùng hữu dụng, không dùng thì là thật đáng tiếc. Mà người thích trưng dụng cô nhất, chính là phó
viện trưởng Vương của ngày hôm nay, một đại diện nữ duy nhất trong hàng
ngũ lãnh đạo viện - người khác mỗi lần dắt theo một cô gái trẻ ra ngoài
còn phải suy nghĩ đôi chút tới tầm ảnh hưởng của việc đó, còn cô thì
hoàn toàn chẳng cần kiêng kỵ gì.
Chu Lạc quyết định rồi, mấy hôm
nữa sẽ đề xuất việc tăng lương. Vừa mua xe lại bị đâm, việc này khiến
hầu bao của cô lép đi không ít, mà mấy tên cáo già gian trá kia sẽ không thể bóc lột giá trị thặng dư của cô một cách dễ dàng như vậy nữa. Cô
càng không phải là cái máy làm việc, cô cũng có máu thịt, cũng có tình
cảm. Mà tình cảm lại được xây dựng trên cơ sở vật chất, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ cô lôi kéo được anh chàng đẹp trai Đại Đổng về tay mình, với mức thu
nhập của một thợ sửa xe như cậu, việc nuôi gia đình chắc chắn phải có sự giúp đỡ chung tay của cô rồi. Cô không coi thường bất cứ công việc lao
động nào, nhưng cũng đã từng nghĩ tới thể diện, nếu không thể cùng lúc
đạt được cả hai mục đích, cô sẽ lựa chọn cách nỗ lực kiềm tiền...
“Tiểu Chu, ngây người ra nghĩ gì vậy?” Một tiếng gọi của phó viện trưởng
Vương kéo cô từ giấc mơ giữa ban ngày trở về với thực tại, Chu Lạc bấy
giờ mới phát hiện người tài xế đã dừng xe rồi, liền vội vàng thu dọn đồ
đạc, bước xuống mở cửa xe cho lãnh đạo.
“Viện trưởng Vương[1'>,
là em đang nghĩ, ban nãy vốn định chào sở trưởng Cao một tiếng, ai ngờ
anh ấy không có ở đó, khi quay về lại không tìm thấy em, nếu cứ như vậy
liệu anh ấy có nghĩ em làm việc không nghiêm túc không? Nếu vì thế mà
ảnh hưởng đến việc sát hạch cuối năm của em, lại ảnh hưởng tới mức tiền
thưởng nữa, vậy thì em oan ức quá mất.” Trong viện của cô còn có các sở, bản thân cô luôn vượt cấp để đi ra ngoài làm việc với các lãnh đạo
viện, ngoài mặt sở trưởng không nói gì, ai biết được trong lòng anh ta
liệu có nghĩ cô nịnh nọt bợ đỡ hay không?
[1'> Ở Trung Quốc, dù là người giữ chức vụ phó viện trưởng, khi xưng hô vẫn được gọi là viện trưởng.
“Cái con bé ranh ma này, chính lão Cao mới là người chịu oan uổng đấy, không biết đã bao nhiêu lần bị cô mang ra làm bia chắn đạn rồi.” Phó viện
trưởng Vương chỉ nói một câu đã vạch trần thủ đoạn của cô rồi. Chu Lạc
cười hì hì, ngoài lý do kể trên ra, cô quả thật cũng chẳng thích thú gì
với những cuộc hội nghị nhiều như lông bò này, cảm thấy mấy người đó
chẳng làm được việc gì thực tế cả.
Thấy tài xế đã lái xe đi khỏi
đó, phó viện trưởng Vương lại hạ thấp giọng xuống nói: “Nha đầu cứ đợi
đó mà xem, rất nhanh thôi, ngay cả bia chắn đạn cô cũng không cần dùng
đến nữa đâu”.
Chu Lạc trợn tròn mắt, điều đó có nghĩa là gì, lẽ
nào cô sắp được thăng chức? Tuy nhiên, sau khi đối phương nở một nụ cười thần bí liền vượt lên đi trước vào trong tòa nhà làm việc của Bộ, không buồn giải đáp thắc mắc của cô. Chu Lạc dù được sủng ái đến thế nào cũng không dám níu áo lãnh đạo mà truy hỏi.
Đến dự cuộc họp đều là
những người trong cùng hệ thống, trước khi lãnh đạo các bộ tới dự là
thời điểm tốt để người của các bộ ngành khác nhau tranh thủ kết nối tình cảm. Chu Lạc cũng quen biết không ít người, tuy nhiên vị trí của cô
không ngang bằng với người ta, chỉ có thể lon ton bám theo sau viện
trưởng.
“Không những viện trưởng Vương không chịu thua kém cảnh
đàn ông, mà nữ tướng dưới tay chị cũng lợi hại lắm đấy. Tiểu Chu, cách
giải quyết lần trước cô đề xuất với tôi rất hữu dụng, một vấn đề mà biết bao kỹ sư trong xưởng của chúng tôi phải nát óc suy nghĩ, thế mà chỉ
một câu nói của cô đã hóa giải hết cả, tránh được tổn thất lớn đấy.” Đây là tổng giám đốc ở một xưởng sản xuất của thành phố ven biển, Chu Lạc
từng có dự án hợp tác với họ.
Thấy viện trưởng Vương tỏ ý nghi
hoặc, Chu Lạc vội vàng trả lời đối phương: “Tổng giám đốc Lý lại khách
sáo rồi, nhà kho của các anh ở vị trí ven biển, không khí ẩm ướt, trong
nhà kho vì để đề phòng cháy nổ nên đã cho trải một lớp đất cát, nhiệt độ trong phòng thấp hơn ở bên ngoài rất nhiều. Nếu cho thông gió, không
khí ẩm ướt sẽ thổi vào, gặp lạnh ngưng tụ thành những giọt nước, dẫn đến hiện tượng tích nước trên mặt sàn. Lúc này, làm ngược lại nguyên tắc
đó, bịt kín