
tất cả các cửa sổ lại, sẽ không xảy ra hiện tượng đó nữa.
Thực ra, cũng không phải do tôi tài cán gì đâu, chủ yếu là do các kỹ sư
của quý xưởng đều là người bản địa, không để ý tới mức độ ẩm ướt của
không khí, còn tôi lại tới từ một thành phố khô nóng như Bắc Kinh thôi”.
Viện trưởng Vương lúc bấy giờ mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liền cười
nói: “Cái đó đại khái chính là tư duy ngược hướng mà, đầu óc thế hệ trẻ
bọn họ đều rất linh hoạt, còn chúng ta đã xơ cứng hết cả rồi”.
Chu Lạc vội nói: “Đám bọn trẻ tụi em cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài chi
tiết vụn vặt thôi, ngành thiết kế chúng ta cần nhất và quan trọng nhất
là kinh nghiệm. Sản phẩm do viện trưởng Vương của tụi em thiết kế hồi
đó, đến bây giờ vẫn là dây chuyền sản xuất làm mẫu của cả nước, từng
được thủ tướng đến tham quan. Hồi đó, em tới xưởng sản xuất ấy làm dự
án, mọi người hợp tác rất tích cực, nói rằng vì đã biết đến thương hiệu
của viện chúng ta, thế chẳng phải là người trước trồng cây, người sau
được hưởng bóng mát còn gì”. Đi ra ngoài cùng lãnh đạo nữ quả thật là
mệt, không thể tỏ ra yếu ớt làm mất đi vẻ mạnh mẽ của cô ấy, cũng không
thể qua mặt cô ấy được, những lúc cần thiết lại còn phải vắt kiệt trí óc tìm những việc mà cô ấy đắc ý để ca tụng nữa.
May mà hội nghị
hôm nay tiến hành khá thuận lợi, hội nghị kết thúc không tổ chức tiệc
chiêu đãi. Bước ra khỏi phòng họp, thấy cũng sắp tới giờ tan sở, khi Chu Lạc đang nhẩm tính xem nên theo xe về cơ quan hay trực tiếp bắt xe về
nhà luôn, một giọng nói vang lên gọi cô lại, “Chu Lạc, sao em lại ở
đây?”.
Quay đầu nhìn, hóa ra là Dương Thụ Thành – bạn cùng lớp
thời đại học của cô, anh này sau khi tốt nghiệp được phân công về miền
Nam, mới chỉ gặp một lần vào cuộc họp lớp năm kia, bây giờ sao lại xuất
hiện ở đây? Ban nãy, trong cuộc họp, cũng không nhìn thấy anh ta mà.
“Em đưa lãnh đạo tới dự họp, thế còn anh?”
“Tháng trước anh được điều chuyển tới đây, cứ bận rộn suốt, chưa kịp liên lạc
với mọi người. Buổi tối em có rảnh không? Anh mời em ăn cơm, lâu rồi
không gặp nhau.” Dương Thụ Thành bước đến trước mặt viện trưởng Vương,
lễ phép cúi đầu chào trước rồi mới vô cùng phấn khởi mời Chu Lạc.
Chu Lạc đưa mắt nhìn lãnh đạo của mình, viện trưởng Vương tương đối chu
đáo, “Tiểu Chu, nếu cô có việc thì không cần quay lại viện nữa, về nhà
chỉnh lý lại một chút nội dung chủ yếu của hội nghị, ngày mai đi làm gửi cho tôi là được rồi”.
Nhẩm tính một chút, Dương Thụ Thành đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, dù vậy cũng không còn
vẻ ngây ngô như hồi sinh viên nữa, mà ngược lại phong độ ngời ngời. Chu
Lạc lại một lần nữa than rằng ông trời thật không công bằng với nam và
nữ.
Bên bàn ăn, Chu Lạc được biết lần này, Dương Thụ Thành được
điều chuyển đảm nhiệm chức trưởng phòng của sở thẩm định trực thuộc Bộ,
coi như đã thăng chức, lập tức lên tiếng chúc mừng: “Anh được đấy, nhảy
một bước vượt ba cấp, sau này e rằng ngay cả viện trưởng của bọn em cũng phải nể mặt anh vài phần”. Bạn cũ phát đạt, cô thật sự chân thành mừng
cho đối phương.
Dương Thụ Thành cũng rất đắc ý, tuy nhiên ngoài
miệng vẫn tỏ ra vài phần khiêm tốn, “Anh lần này cũng là do cơ duyên may mắn, em cũng không tồi đấy chứ, cấp bậc giống nhau thôi, hơn nữa, em
lại còn trẻ như vậy”. Dù là bạn học, cùng tốt nghiệp nhưng cô vẫn trẻ
hơn họ những mấy năm.
Chu Lạc lắc đầu quầy quậy, “Nhưng anh làm
việc ở đơn vị cấp trên của bọn em mà. Còn nữa, đừng nói em còn trẻ nữa
nhé, bị mấy lão già các anh làm cho lơ là mất cảnh giác nên em mới không ý thức được rằng tuổi trẻ đã qua đi lâu rồi”. Rốt cuộc vẫn không đủ
dũng khí để nói thẳng ra rằng đã lỡ dở chuyện lập gia đình.
“Đúng rồi, anh được điều động tới Bắc Kinh, còn chị ấy thì sao?” Hồi đó, tình yêu giữa Dương Thụ Thành và hoa khôi của khoa Ngoại ngữ lẫy lừng rầm rộ cả trường, cuối cùng anh ta còn theo người yêu về quê của cô ấy làm
việc, là một cặp vợ xướng chồng phụ họa nổi tiếng.
Thấy nét mặt
của anh ta ảm đạm hẳn đi, Chu Lạc lập tức cảm thấy chột dạ, chắc mình đã chạm vào điều kiêng kỵ gì đó rồi, đang định tìm chủ đề khác để lấp
liếm, thì Dương Thụ Thành đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Bọn anh ly
hôn rồi, cô ấy đã đi Mỹ”.
Chu Lạc không biết phải nói gì, cô vẫn
còn là một cô gái độc thân, không có tư cách để phát biểu quan điểm về
chuyện hôn nhân, đành phải cúi đầu xuống ăn cơm.
“Haizz, nói
chúng ta là bạn học cũ, mọi người đều không tin, giống như người của hai thế hệ ấy. Còn nhớ hồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy thẻ sinh viên của em, anh suýt nữa nghi ngờ mắt mình có vấn đề, lại có người chưa tới mười
bốn tuổi đã học đại học rồi.” Dương Thụ Thành tự chuyển đề tài, bạn cũ
gặp nhau, khó tránh khỏi việc nhớ lại những kỷ niệm đã qua, cho dù bây
giờ thay đổi thế nào, trong đầu đều vẫn là những hình ảnh của lần đầu
tiên gặp nhau ở trường học.
Chu Lạc vốn định phụ họa thêm vào một câu, chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nheo mắt lại đầy uy
hiếp, “Đừng nói với em rằng anh là người đầu tiên tiết lộ tuổi thật của
em đấy nhé”.