
cùng
phòng và cũng là tiểu đồ đệ, cũng thuộc thế hệ 8X, khiến Chu Lạc ngày
càng trở nên hưng phấn.
Giờ đây, việc làm ngày càng khó tìm hơn,
những nhân viên trẻ mới được tuyển dụng vào viện, ngoài việc phải có
kiến thức chuyên ngành vững vàng ra, còn phải có một hậu thuẫn vững vàng nữa. Ví dụ như trường hợp của Đồng Đan, không chỉ có lý lịch đáng tự
hào, vừa là cán bộ của hội sinh viên, vừa là người đứng đầu trong bảng
tổng kết đánh giá chung theo năm học, lại còn là người đoạt giải thưởng
trong cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên. Nghe nói, cô ấy cũng chính
là người mang về cho viện đơn đặt hàng lớn nhất trong năm nay – bố của
cô ấy là nhân vật có tiếng của một doanh nghiệp trọng điểm của cả nước.
Nghĩ đến đó, Chu Lạc cũng coi như đã tìm được điểm có lợi của việc học vượt
cấp, đó chính là tranh thủ vào học đại học trước khi mở rộng tuyển sinh. Khi cô tốt nghiệp, mặc dù vừa bỏ chế độ phân công công tác, nhưng những sinh viên ưu tú vẫn có thể đứng từ trên cao nhìn xuống lựa chọn các đơn vị tuyển dụng. Nếu không phải viện thiết kế này tọa lạc ở Bắc Kinh, và
nếu không phải vì muốn tránh xa sự can thiệp của bố mẹ, sợ rằng dải đất
bờ Nam của dòng Trường Giang đều có bàn tay của họ, thì cô chắc chắn sẽ
không bao giờ chọn nơi này.
Cô gái Đồng Đan hai mươi tư tuổi,
ngoài việc nhiều tuổi hơn cô hồi mới được tuyển dụng năm đó, các điều
kiện khác đều tốt hơn cô nhiều. Chỉ đáng tiếc sinh ra không hợp thời,
ngay cả chuyện tìm việc làm cũng phải dựa vào mối quan hệ của bố.
Đồng Đan là một cô gái trẻ rất lanh lợi, đối với vị sư phụ chỉ hơn mình vài
tuổi này, cô nàng rất kính trọng, về quê ăn Tết còn mang theo rất nhiều
đặc sản của quê mình lên cho Chu Lạc.
Nhưng cũng chính Đồng Đan – người bạn cùng phòng thứ sáu của Chu Lạc – lại khiến một người với bề
dày kinh nghiệm ở ký túc xá tập thể tới tám năm như cô có ý định chuyển
đi nơi khác. Dùng một cụm từ để hình dung cảm giác của cô, đó chính là – tự hổ thẹn không bằng người khác.
Có cô bạn cùng phòng tươi non chẳng khác gì củ cải trắng như Đồng Đan, cô
được hưởng rất nhiều lợi ích. Không phải dọn dẹp vệ sinh, không phải đi
lấy nước nóng, không phải đi đến nhà ăn xếp hàng lấy cơm, bất kể là việc nặng hay việc nhẹ gì, tất cả đều có người làm giúp các cô rồi. Các
chàng trai tới xun xoe săn đón, khi làm việc, họ đều nhìn nhận hai người như nhau, điểm khác nhau duy nhất chỉ là ánh mắt: Ánh mắt khi nhìn Đồng Đan thì đầy vẻ tha thiết, còn ánh mắt khi nhìn cô lại biến thành vẻ
cung kính.
Chu Lạc không phải là kẻ ngốc, cô biết bản thân mình
chẳng qua được thơm lây mà thôi, biết rằng dù tốt xấu thế nào cô cũng
được coi là lãnh đạo, cứ ở lì đây không biết ngượng, đám con trai kia sẽ khó chịu biết bao. Hơn nữa, sự vật mà bọn họ quan tâm – những câu
chuyện của riêng họ, những thứ cô không hay biết – cô cũng không thể góp lời, độ tuổi của mọi người xấp xỉ nhau, hố sâu ngăn cách giữa hai thế
hệ lại không phải là một cái hai cái nữa rồi.
Những người cùng thế hệ với cô, không ai còn ở lì mãi trong ký túc xá tập thể nữa. Thôi được rồi, cô chuyển nhà là xong chứ gì!
Sau khi quyết định rời ký túc xá, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên là phải đi
tìm nhà ở. Nói tới chuyện nhà ở, cô cũng cảm thấy sầu não. Mặc dù nhà
nước đã bãi bỏ quy định phân chia nhà ở theo chế độ phúc lợi cho cán bộ
công nhân viên, nhưng đơn vị vẫn có quỹ nhà ở chuẩn bị cho các cán bộ
trẻ, bán cho họ với giá ưu đãi, coi đó là một chính sách giữ người.
Nhưng chính sách đó chỉ thực hiện đối với người đã kết hôn, những nhân
viên chưa kết hôn không được cân nhắc tới điều ấy. Rất nhiều người, kinh nghiệm công tác đều không bằng Chu Lạc nhưng lại được phân nhà, nguyên
nhân chỉ bởi vì họ đã kết hôn.
Bạn học của cô, dù không được phân nhà ở, khi kết hôn, hai vợ chồng son xúm lại, cũng đăng ký được một căn hộ mới trước khi giá bất động sản leo thang, giờ đây, giá thị trường
tăng lên gấp mấy lần chưa biết chừng.
Lần đầu tiên, Chu Lạc phát
hiện ra bản thân mình sao lại bi thảm như vậy. Cũng có tuổi rồi mà vẫn
chưa kết hôn, không có nhà, cũng không thể ở lại trong ký túc xá tập thể nữa rồi. Số tiền tiết kiệm trong tay cô, có thể mua được một chiếc xe
hơi hạng sang, nhưng với giá bất động sản cao chóng mặt như hiện nay,
lại chẳng mua hổi một căn hộ nào ra trò.
Trước tình cảnh này, Chu Lạc biết làm thế nào đây? Chỉ còn một con đường duy nhất, đó là đi thuê nhà thôi.
Ngồi trong phòng làm việc có thể coi là rộng rãi, Chu Lạc lật giở chiếc hộp
đựng danh thiếp, tìm ra một tấm, bấm điện thoại gọi theo số ghi trên
danh thiếp ấy. Đó là một người bạn cùng trường thời trung học, hiện đang làm trong ngành môi giới bất động sản.
“Cậu muốn tìm nhà ở hả,
muốn chung cư hay biệt thự?” Giọng nói trong trẻo của đối phương vang
lên, lại mang đến cho Chu Lạc một cảm giác bối rối vừa phải. Cô trấn
tĩnh một lát, thành thật nói cho bạn biết dự định của mình.
“Đùa
gì chứ, đại tiểu thư họ Chu như cậu mà cũng phải đi thuê nhà hay sao?”
Giọng nói của đối phương trong chốc lát đã cao lên tận quãng tám, “Không