
thường, tướng mạo bậc trung, chỉ cần
theo đúng trình tự, thậm chí chẳng cần phải bỏ ra một chút nỗ lực nào,
chỉ cần lo ăn uống chơi bời, cô cũng có thể sống một cuộc sống vô lo vô
nghĩ suốt đời.
Hoặc nếu như cô không cam tâm làm một con mọt gạo, vậy thì, dưới sự giúp đỡ của gia đình, cô có thể dễ dàng thành công,
rất dễ có được danh hiệu “tài nữ”, “người phụ nữ nổi tiếng”. Cuối cùng
còn có thể chọn ra một thanh niên khôi ngô tuấn tú tài năng xuất chúng
để làm phò mã giống như nàng công chúa.
Thậm chí, cô dù có muốn
tự chịu khổ sở, nhất định muốn có chút thành tựu thực tế, cho dù chọn
công việc kinh doanh hay làm chính trị, hoặc làm một số ngành nghề khác. Chỉ cần cô ngoan ngoãn hơn, chịu nghe lời hơn, không một mực yêu cầu bố mẹ phải làm những chuyện mà họ không làm được, ở phương diện khác, thực ra họ đều không hề nhỏ nhen, đặc biệt là với cô con gái duy nhất của
mình, cô sẽ có thể có một cuộc sống gọi gió gió đến, hô mưa mưa về.
Thế nhưng, thời niên thiếu, cô chăm chỉ học hành, nhẫn nhịn vì đại cục,
chịu đủ mọi nỗi khó khăn vất vả, khi cuối cùng đã có được sự khẳng định
của họ, sự chống đối đến muộn mằn đã bùng nổ.
Cô bỗng nhiên cảm
thấy cuộc sống của mình trước đây thật vô nghĩa, đó là cuộc sống sống
cho người khác. Sau khi bà nội và ông ngoại qua đời, trong một gia đình
lớn như vậy mà cô không hề cảm nhận được chút tình cảm ấm áp nào. Mỗi
lần gặp bố mẹ, họ chỉ mang lại cho cô những lời yêu cầu và trách móc,
yêu cầu cô phải ngoan ngoãn, yêu cầu cô phải hiểu chuyện, trách móc cô
không biết làm, trách móc cô không đủ xuất sắc.
Sau một đêm không ngủ, Chu Lạc đã suy nghĩ kỹ, cô bỗng nhiên cả thấy cô không cần tất cả
những thứ mà cô đang có, thứ mà cô mong muốn lại không thể tìm thấy
được, cô quyết định thay đổi một cách sống khác.
Chỉ là, cô không ngờ rằng sự thay đổi của mình lại khiến bố mẹ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Ban đầu là sửng sốt, sau đó là giận dữ, tiếp đấy nữa là hoàn toàn phủ
định mọi suy nghĩ của cô, ném cho cô một quyển sách vạch định sẵn mọi kế hoạch trong đời người. Mọi yêu cầu của họ đối với cô đều đã trở thành
văn bản, trong đó bao gồm tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ, đó là một cuộc đời hoàn mỹ không chút tì vết, cũng là một đời người tương đối vô vị.
Ba tuổi có thể nhìn thấy bản thân khi tám mươi tuổi, điều này không hề
có chút khoa trường đối với trường hợp của cô, kịch bản cũng được viết
sẵn cả rồi.
Chu Lạc không xác định được bản thân mình đến từ nơi
nào, cũng không biết sau khi chết đi sẽ đi về đâu, rốt cuộc có còn kiếp
sau hay không? Nếu đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, dẫu
rằng giàu sang phú quý, cứ tiếp tục sống một cách không chút thấp thỏm
nhớ mong và thăng trầm trắc trở, vậy có điều gì khác biệt với một cái
xác không hồn, sống mà như đã chết.
Cô quyết tâm phản kháng tới
cùng, đồng thời chấp nhận trả cái giá thật đắt, khoảng thời gian tranh
đấu với bố mẹ đó, quả đúng là cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà cô không
dám nhớ lại. Kết quả, cô đã thắng, không phải bởi vì cô lợi hại như thế
nào, mà bởi vì họ quá bận rộn, không còn hơi sức tiếp tục tranh đấu với
cô, mà con gái của hai nhà Chu – Tất, không điên, không ngốc, họ cũng
không thể nhốt cô cả ngày trong nhà, không cho tiếp xúc với những người
khác được.
“Mặc kệ nó, con nhóc không biết trời cao đất dày, nếm
đủ khổ sở ở bên ngoài rồi sẽ ngoan ngoãn tự tìm về thôi.” Mẹ cô ung dung hào hoa ngồi đó, lạnh lùng liếc cô một cái, cho cô mười năm tự do.
Vậy là Chu Lạc phát hiện, rời khỏi sự che chở bảo bọc của gia đình, cô
chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường. Những thứ mà trước đây cô
phải vất vả rèn luyện, cầm kỳ thi họa, cử chỉ tác phong, chẳng qua chỉ
là đồ chơi tiêu khiển của những người giàu có, là món hàng xa xỉ, không
phải thứ gì cần thiết. Sự rèn rũa trong suốt nhiều năm qua dường như
uổng phí, muốn có cơm ăn áo mặc, có mảnh đất cắm dùi, cô vẫn cần phải
chăm chỉ lên lớp, cố gắng làm việc.
Lời dự đoán của mẹ tan vỡ cả
rồi, cô không hề ngoan ngoãn quay về, ngược lại còn từng bước từng bước
đứng lên, chính vào lúc cô có được tất cả nhờ vào đôi bàn tay của mình,
họ lại xuất hiện.
Lần này họ muốn gì, đẩy mọi việc tới mức làm
lại từ đầu? Hai mươi tám tuổi rồi, cô không cho rằng mình cần người khác chỉ bảo cho cô về cách sống, thậm chí bao gồm cả việc hôn nhân, càng
không phải bàn cãi!
Nhìn thấy bố mang tên Chu Thanh Bách đang
ngồi ngay ngắn trong phòng khách uống trà, lông tơ trên người Chu Lạc
dựng đứng hết cả lên, dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn ông. Nếu không
phải vì kiêng nể dì Mai đang xuất hiện ngay trước mặt, cô đã sớm lao tới hét toáng lên cũng chưa biết chừng.
Vẫn là Đại Đổng nói đúng, với sự thần thông của họ, muốn tìm thấy nơi cô đặt chân tới, căn bản là không cần phải tốn sức.
Bố dường như cũng có chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô,
đôi mắt luôn vững vàng trước sóng to gió cả khé hấp háy một cái, điều kỳ lạ, đó là ông lại không hề mở miệng nói.
“Lạc Lạc, chẳng phải
cháu nói phải làm thêm giờ sao, sao sáng sớm đã về rồi?”