
mua
ít giống cây hoa về trang điểm cho khu vườn hiện đang bị cỏ dại xâm lấn
này.
Đồ gia dụng, đồ điện trong nhà đều đầy đủ, mặc dù xem ra
trông rất giống một căn hộ mẫu, chẳng có nét đặc sắc nào cả, nhưng cũng
có thể ở được.
Cứ đến ở rồi cải tạo dần dần vậy, trong đầu đồng
chí kiến trúc sư công nghiệp Chu Lạc bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đường nét về một gia đình đầm ấm.
Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh
đều đã xem qua một lượt, Chu Lạc vừa xem vừa đưa ra ý kiến, nói đến mức
đầy hưng phấn, hận một nỗi không thể lập tức xắn tay áo lên bắt tay vào
làm ngay.
Đại Đổng ung dung đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cô, sau
khi cảm nhận được ý đồ muốn động tay động chân của cô, bèn hỏi: “Trước
đây, đều là do em tự bài trí nhà ở ư?”. Hóa ra, cô chỉ không biết nấu
cơm, chứ không phải là không biết làm việc nhà.
Chu Lạc lắc đầu, dứt khoát chẳng chút do dự, “Không”.
Đại Đổng sững người, thu lại câu nói vừa ra tới cửa miệng: Làm phiền người
có khả nằng, vậy thì giao hết cho em đấy. Đổi thành câu hỏi: “Tại sao?”. Thấy vẻ nhiệt tình đầy hứng khởi này của cô, lẽ nào còn có người tranh
giành với cô nữa?
“Bởi vì em chưa hề có nhà của riêng mình.” Nhà
bà ngoại, nhà bà nội, còn cả nhà của bố mẹ, sau đó đến cuộc sống tập thể cứ kéo dài liên miên mãi, sau đó lại đến nhà của dì Mai, cô vẫn chưa
từng được sống trong căn nhà của riêng mình, đương nhiên không thể lấn
lướt chủ nhà, và đương nhiên, người khác cũng không cho cô cơ hội để lấn lướt.
Đại Đổng cảm giác trong tim có sợi dây nào đó bị chạm tới, đôi mắt đen láy long lanh, bước về phái Chu Lạc.
Khoảng cách giữa hai người vốn không quá xa, lúc này lại gần như nép sát vào
nhau, Đại Đổng cao hơn Chu Lạc nửa cái đầu, một người hơi ngẩng đầu lên, một người khẽ cúi đầu xuống, dưới ánh đèn ấm áp, là một bức tranh tuyệt mỹ.
Nghe được hơi thở của đối phương, da thịt chạm gần nhau,
thấy sắp xảy ra một điều gì đó, Chu Lạc bỗng nhiên lại có một suy nghĩ,
“Cái đó, chắc anh không cảm thấy da mặt em quá dày chứ, đã coi nhà của
anh như nhà của em, thực ra…”. Thực ra cô không có ý đó, chỉ là thấy Đại Đổng không có sức cũng không có hứng thú để thu dọn nên cô mới muốn
tranh việc của người khác như vậy.
“Em đã chủ động cầu hôn rồi, lại còn để ý tới chuyện đó ư?” Đại Đổng trêu chọc cô.
Chu Lạc lại rơi vào thế bí, đàn ông thật nhỏ nhen! Chẳng phải chỉ tranh mất phần cầu hôn của cậu thôi sao, cùng lắm thì cho cậu cơ hội làm lại, cầu hôn lại một lần nữa.
“Muộn rồi, ai còn rỗi việc cầu hôn cô vợ đã thuộc về mình kia chứ!”
Điều này lại khiến Chu Lạc nhớ tới câu danh ngôn của Đồng Đan: Ai lại còn bón thức ăn cho cá đã cắn câu nữa!
“Vì vậy, em hãy làm việc chăm chỉ đi, thoải mái vẫy vùng, chỉ cần đừng làm
sập là được rồi, chúng ta ở tầng trệt, đừng để người phía trên phải chịu tai họa một cách oan uổng.” Đại Đổng sau đó lại tuyên bố.
“Quá
tốt rồi.” Chu Lạc quyết định để da mặt dày thêm chút nữa, Đại Đổng,
người thi thoảng châm chọc cô, không còn dịu dàng nhã nhặn như trước
nữa, ngược lại khiến cô trút bỏ được rất nhiều căng thẳng khi đối diện
với cậu.
“Cảm ơn nhé, Đại Đổng, hồi còn nhỏ, em thấy đám bạn khác chơi trò chơi gia đình, luôn cảm thấy rất thú vị, đáng tiếc là vẫn chưa tìm được người chơi cùng với mình, sau này lớn lên, cũng không còn cơ
hội nữa, giờ đây cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện rồi. Anh đừng lo,
thực ra, em rất có khả năng thiên bẩm đối với việc sống ở nhà, khả năng
thiên bẩm cộng với hứng thú, nhất định sẽ có thể làm được tốt mọi việc!” Khuôn mặt của Chu Lạc đầy hưng phấn, hai bàn tay nắm lại thể hiện sự
quyết tâm.
Câu nói này vừa được thốt ra, người rơi vào thế bí lại chính là Đại Đổng, chơi trò… gia đình, kết hợp hai người lại với nhau
cùng chơi trò chơi ư, hai người vội vàng đến với nhau để cùng chơi trò
gia đình?
“À ờ, kết hôn rồi, nên ngày mai em hãy dọn về đây ở đi.”
Nghe thấy lời đề nghị của Đại Đổng, Chu Lạc chuyển từ trạng thái hưng phấn
sang xấu hổ, đó là do cậu đề nghị, bản thân cô đâu có tự làm mất thể
diện, hàng lông mi dài hơi khép xuống, đang định khẽ gật đầu, lại nghe
thấy câu nói tiếp theo của Đại Đổng. “Hôm nay anh đưa em về, hay là nghỉ tạm ở đây một đêm?”.
Á, hóa ra là câu hỏi lựa chọn ư! Chu Lạc
cảm thấy xấu hổ vì mọi hoạt động tâm lý của mình đều được bộc lộ hết ra
bên ngoài, thật khó để chọn một trong hai điều đó!
“Thôi được
rồi, em cứ ở lại đây đi, chưa biết chừng bố em đã tìm được nơi ở của
em.” Quanh co vòng vo mãi, có người đã giúp cô giải quyết vấn đề khó
khăn rồi.
“Thế này nhé, ưu tiên phụ nữ. Phòng ngủ chính ở trên gác nhường cho em, anh sẽ ngủ ở dưới tầng, có việc gì cứ gọi anh.”
Đại Đổng nói xong, lôi quyển sổ ghi chép luôn mang theo bên mình ra, bắt đầu – làm thêm giờ.
Bơ vơ trống trải, Chu Lạc đành chỉ còn cách đi lên gác, tắm gội rồi đi ngủ.
Chẳng phải đàn ông thường suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Chẳng phải là tân
lang mới nhậm chức thường rất hăng hái với ba hoạt động, quay cuồng
trong ngọn lửa dục vọng, quay cuồng với ngọn lửa dục vọng, quay cuồng
với ngọn lửa dục vọng ư? Chẳng p