
hải là cô nam quả nữ ở chung một nhà,
người chịu đựng được chỉ có Liễu Hạ Huệ[1'> và thái giám, mà sở dĩ Liễu
Hạ Huệ có thể nhẫn nhịn được, chẳng phải là bởi vì người phụ nữ trong
lòng ông quá xấu sao?
[1'> Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Câm, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Cô, chắc không thể bị coi là xấu chứ?
Tại sao, điều này là tại sao chứ? Rõ ràng hai người đã từng gần gũi thân
mật, rõ ràng hai lần trước, cậu còn tỏ rõ vẻ cuồng nhiệt khó cưỡng lại
được. Vậy tại sao, giờ đây, mọi yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa đều
đủ cả, hai người còn vừa nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, con sói
hung hăng bỗng nhiên biến thành con dê ngoan ngoãn, chuyển sang ăn chay
rồi ư?
Trên chiếc giường ngủ mềm mại rộng rãi, một mình Chu Lạc quấn chặt tấm chăn vào người, lăn qua lăn lại suy nghĩ.
Cuối cùng, vì cả đêm hôm qua không ngủ, thêm vào đó lại bận rộn suốt cả ngày hôm nay, cho dù tâm trạng rối bời, chỉ một lát sau, Chu Lạc vẫn có thể
chìm vào giấc ngủ say.
Ngủ thật sự rất say, thậm chí nửa đêm, có
người đẩy cửa bước vào, cô cũng không hay biết, Đại Đổng khẽ khàng lấy
quần áo ngủ, yên lặng ngắm nhìn người con gái đang ngủ trên giường trong tư thế không hề thục nữ chút nào, thở dài một tiếng rồi quay người rời
đi.
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Chu Lạc
bị đánh thức dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy ống nghe của chiếc điện thoại
để bên cạnh giường, sau một tiếng “A lô”, mới bỗng nhiên ý thức được
rằng đây không phải là phòng ở của mình, ừm, nói một cách chính xác, đây không phải là căn phòng ban nãy.
“Chu Lạc? Đại Đổng đâu, gọi cậu ấy nghe điện thoại đi!” Là Phan Đông, anh ta có chút ngạc nhiên khi
nghe thấy giọng của Chu Lạc, nhưng chỉ chút xíu thôi, sau đó giọng điệu
lại trở nên vô cùng khẩn cấp.
Chu Lạc không nói thêm gì nữa,
buông điện thoại xuống vừa định chạy ra cửa gọi người, cửa phòng đã bị
đẩy tung ra rồi. Đại Đổng bước vào áy náy nói: “Vừa mới lắp điện thoại,
có rất ít người biết số máy này, không ngờ lại làm phiền giấc ngủ của
em”.
Chu Lạc lắc đầu tỏ vẻ không để ý tới điều đó, đồng thời đưa
tay ra bật đèn ở đầu giường, cơ thể Đại Đổng cao lớn thẳng tắp, khoác
trên người bộ quần áo ngủ rộng rãi, trông vẫn rất hình tượng, lại còn có cảm giác phong độ ngời ngời, quả thực là ngoại hình đẹp đẽ luôn khiến
người ta cảm thấy vui vẻ ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời điểm nào.
Bàn tay nắm ống nghe điện thoại của cậu thon dài mà mạnh mẽ, lúc này vì nắm quá chặt, các khớp xương trắng nhợt cả đi, khuôn mặt điển trai cũng
càng lúc càng trắng bệch, đôi môi mím chặt, đôi mắt mở to không chớp, cả người đang lặng đi giống như một pho tượng. Mặc dù như vậy, vẫn rất mê
hoặc, ồ, đợi một chút, hãy gượm lại những si mê đã! Chu Lạc vội vàng
nhắc nhở bản thân, Đại Đổng đang có biểu hiện gì vậy? Không bình thường
lắm, quả là quá không bình thường!
Nếu không phải cô nhìn nhầm,
biểu hiện của cậu lúc này chắc là đang lo sợ, một nỗi lo sợ vô cùng lớn, đương nhiên, còn có cả chấn động cực độ - có thể đoán được rằng, tin
tức mà Phan Đông đưa tới chắc chắn là tin xấu, mà còn là một tin cực kỳ
xấu!
Cuối cùng, ống nghe của chiếc điện thoại cũng được buông
xuống, bàn tay trống trải của Đại Đổng khẽ run rẩy, sắc mặt cậu trắng
nhợt tới cực điểm, đôi mắt giống như hai mặt nước đen ngòm, sâu đến nỗi
nhìn mãi không thấy đáy.
Chu Lạc cảm thấy hoảng sợ vì biểu hiện
của cậu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Đại Đổng là một kẻ nhát gan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
“Lạc Lạc, bây giờ em có lái xe được không? Đưa anh ra sân bay, càng nhanh càng tốt.” Sau khi Đại Đổng nhận được
câu trả lời khẳng định, cậu lao thẳng ra ngoài cửa, không hề quay đầu
lại.
Chu Lạc không dám chần chừ, lập tức thay quần áo đi xuống
lầu, thấy Đại Đổng đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ cầm chiếc ba lô màu đen luôn
mang theo bên mình.
Trên đường đến sân bay, Đại Đổng gọi điện
thoại cho người phụ trách ở cơ sở thực nghiệm, nói rằng ở quê có chuyện, cần phải về quê một thời gian, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Trước khi lên máy bay, cuối cùng cậu cũng quay sang nhìn Chu Lạc, giúp cô
vuốt lại mái tóc rối tung vì giấc ngủ, dặn lại một câu, “Quay về nghỉ đi nhé”. Rồi đi thẳng lên máy bay không hề quay đầu lại.
Ánh mắt
Đại Đổng trước khi đi rất đặc biệt, hàm ý vô cùng phong phú, đến nỗi
trong một khoảng thời gian dài, mỗi lần nhớ lại, Chu Lạc luôn phát hiện
chút gì đó mới mẻ.
Ra khỏi sân bay, Chu Lạc dừng xe ở bên đường,
suy nghĩ thật kỹ những chuyện xảy ra trong tối nay, càng nghĩ càng cảm
thấy rối tung cả lên.
Khi Đại Đổng gọi điện thoại xin nghỉ, nói
là ở quê xảy ra chuyện, mọi biểu hiện đều thể hiện rõ ràng đó chắc chắn
là một chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng, cậu lại không hề trao đổi với cô
một câu nào, là không thể trao đổi được hay cảm thấy không nhất thiết
phải trao đổi? Cả hai khả năng này, đối với cô đều không phải là chuyện
tốt đẹp.
Chu Lạc luồn sâu hai bàn tay vào trong mái tóc, từ trán
hướng ra phía sau gáy, thực hiện những động tác mát xa nhanh gọn cho da
đầu c