Disneyland 1972 Love the old s
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325400

Bình chọn: 9.00/10/540 lượt.

ệ đều vượt

xa người Khâu Từ. Trong nhà tôi có rất nhiều kinh văn tiếng Hán, tôi muốn

nghiên cứu những thư tịch đó.

Cậu ta

lúc nào cũng ham học hỏi. Ngập ngừng giây lát, tôi quyết định hỏi:

- Cậu

còn trẻ như vậy, vì sao lại xuất gia?

Tôi

biết câu hỏi có chút mạo phạm, nhưng cậu ta chẳng hề tỏ ra phật ý, ánh mắt đăm

chiêu không rời ngọn lửa:

- Tôi

đi tu năm bảy tuổi, nay đã được sáu năm và tôi chưa từng suy nghĩ về vấn đề này

cho tới mấy ngày gần đây…

- Khoan

đã!

Ra hiệu

cho cậu ta ngừng lại, rồi ra vẻ nghiêm trọng, tôi hỏi:

- Năm

nay cậu bao nhiêu tuổi?

- Mười

ba.

Vậy mà

tôi cứ đinh ninh cậu ta ít nhất cũng mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người cao

lớn, khuôn mặt lại luôn giữ vẻ đĩnh đạc, trầm tĩnh của lứa tuổi trưởng thành.

Trời ơi, vậy là cậu ta bắt đầu học tiếng Hán từ năm tám tuổi chứ không phải

mười một. Sau năm năm, vẫn có thể giao tiếp, rốt cuộc, cậu ta có bao nhiêu tế

bào não kia chứ!

- Ngải

Tình, vì tôi cao lớn nên rất nhiều người tưởng tôi đã mười sáu tuổi.

Cậu ta

cười thẹn thùng.

- Cô

đừng chê tôi ít tuổi, tôi hứa sẽ nỗ lực học thật giỏi tiếng Hán!

- Sao

tôi lại chê cậu, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi mà.

Tôi giả

bộ không hề gì, nhưng trong lòng hơi buồn bực. Lẽ nào tôi hơn cậu ta những mười

tuổi? Không đúng không đúng, dù sao, cậu ta cũng nhiều hơn tôi hai nghìn tuổi.

Đâu là tuổi tác tương đối và đâu là tuổi tác tuyệt đối của hai chúng tôi? Càng

nghĩ càng mơ hồ, tôi không nghĩ nữa. Tôi chuyển chủ đề:

- Cậu

đã nghĩ ra chưa, vì sao lại xuất gia?

Cậu ta

mở miệng định nói rồi lại lắc đầu. Đôi mắt vẫn đăm chiêu ủ dột:

- Tôi

vẫn chưa thể diễn đạt trọn vẹn bằng tiếng Hán. Khi nào trình độ Hán ngữ của tôi

đủ để thấu suốt đạo lý này, tôi sẽ nói cho cô hay.

Có thể

nói cậu ta phải chịu đựng một điều gì đó. Tôi không dám bàn luận về Phật pháp,

nhưng tôi rất muốn động viên cậu ta. Ngước nhìn nền trời xanh thẫm được dát bạc

bởi ngàn vạn vì tinh tú, tôi khảng khái bày tỏ suy nghĩ của một người đến từ

thế kỷ XXI:

- Nơi

tôi sống có một vĩ nhân, ông chia nhu cầu của con người ra làm năm cấp bậc. Cơ

bản nhất là nhu cầu sinh lý, gồm những việc như đi lại, ăn ở. Khi đã thỏa mãn

nhu cầu này thì con người sẽ nảy sinh nhu cầu được an toàn. Người ta muốn sự

sống và tài sản của mình được đảm bảo. Sau khi nhu cầu này cũng được thỏa mãn

tương đối, thì con người nảy sinh nhu cầu tình cảm: tình thân, tình yêu, tình

bạn. Sau đó mới đến nhu cầu được tôn trọng: bao gồm lòng tự tôn và sự kính

trọng của người khác.

Đó là

bốn loại nhu cầu trong lí luận của Maslow. Quay sang bên và bắt gặp đôi mắt lấp

lánh đang nhìn mình, tôi chậm rãi nói tiếp:

- Nhưng

đó chưa phải là nhu cầu cao nhất. Con người chỉ cảm nhận được niềm vui tột độ

khi lí tưởng được thực hiện, ấy là khi năng lực của họ được phát huy đến mức

tối đa vì họ có thể làm được mọi việc tương ứng với khả năng vốn có của mình.

Đôi mắt

xúc động ngước nhìn tôi, giọng nói như nghẹn lại:

- Lí

tưởng?

Tôi gật

đầu quyết liệt và bổ sung thêm:

- Lí

tưởng là thứ mà cậu sẽ theo đuổi suốt đời, là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời

cậu.

Tiểu

hòa thượng trầm tư hồi lâu, rồi hướng đôi mắt hút hồn vào tôi:

- Ngải

Tình, cô có lý tưởng chứ?

- Tất

nhiên rồi!

Tôi

đằng hắng dọn giọng, rồi tiếp:

- Muốn

biết lí tưởng của tôi là gì không?

Quả là

cậu ta rất hiếu kỳ, ánh mắt háo hức thôi thúc tôi. Tôi đứng lên, giơ tay về

phía bầu trời bao la, cất cao giọng:

- Tôi

muốn được trải nghiệm lịch sử, tôi muốn viết một cuốn sách sử lưu danh thiên cổ

giống như “Sử ký” của Tư Mã Thiên.

Tôi

dõng dạc bộc bạch ước mơ bấy lâu nay của mình. Nếu ở thế kỷ XXI mà nói như vậy,

hẳn nhiều người sẽ giễu cười tôi. Nhưng đứng trước tiểu hòa thượng hồn hậu này,

tôi chẳng có gì phải e dè. Chợt nhận ra cậu ta cứ len lén nhìn tôi, tôi mỉm

cười:

- Mơ

ước quá xa vời, đúng không?

Cậu ta

cũng đứng lên, gật đầu rất quyết liệt, thanh âm tuy không cao, nhưng dứt khoát:

- Cô sẽ

làm được!

Đôi mắt

trong sáng của tiểu hòa thượng khiến tôi cảm động hết sức. Không ngờ lời động

viên của cậu thiếu niên này lại khiến tôi vui sướng đến thế. Tâm trạng trở nên

vô cùng thoải mái, dễ chịu. Tôi dang rộng cánh tay, tưởng tượng mình là chim

ưng, vỗ cánh bay xung quanh đống lửa, lúc đến trước mặt tiểu hòa thượng, tôi

dừng lại thở hổn hển, cười tươi:

- Cậu

hãy suy nghĩ xem lí tưởng của cậu là gì đi. Sống trên đời phải có lí tưởng thì

cuộc sống mới có ý nghĩa.

- Ngải

Tình, tôi vẫn chưa hiểu hết những điều cô nói. Nhưng thấy cô vui vẻ vì có lí

tưởng như vậy, tôi rất cảm động! Tôi cũng muốn được giống như cô, đặt ra mục

tiêu phấn đấu cho cuộc đời mình.

Ánh lửa

bập bùng phản chiếu khuôn mặt như tạc tượng của tiểu hòa thượng, gió nhẹ thổi

đến, cuốn lên cao những tàn lửa li ti, trên trời ngàn vì sao đua nhau lấp lánh,

dướt đất bóng lửa lập lòe nhảy múa và nụ cười ấm áp của chàng trai trẻ bên

cạnh, phút chốc, thời gian như ngưng đọng, thêm một cảnh tượng tuyệt đẹp nữa

tôi muốn lưu giữ trong tim.

Trở về

lán trại, xoay mình hết bên này sang bên kia