
hìn chằm chằm vào ta!
Tôi giật mình, thấy
bên khoé môi anh ta treo một nụ cười thích thú, ánh mắt nhìn tôi dò xét. Lúc
này mới chợt nhớ ra, khi nãy tôi mải suy nghĩ, mắt không rời khỏi anh ta. Căn
bệnh nghề nghiệp này phát bệnh không phải lúc rồi!
Vội thu hồi đặc trưng
của con gái hiện đại, tôi cung kính tạ lỗi:
- Xin tha tội tiểu nữ
đã va phải ngựa của ngài. Xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.
Anh ta vẫn ngồi trên
lưng ngựa, dùng roi da nâng cầm tôi lên, nheo đôi mắt chim ưng lại, đong đưa:
-
Ta có thể bỏ qua. Ta thấy nàng trông cũng xinh đẹp, lại mạnh bạo, hãy đi theo
ta, ta hứa sẽ yêu chiều nàng.
Trời
đất, lẽ nào đây chính là Thư Cừ Mông Tốn mà sách sử miêu tả là một người giỏi
mưu lược, thạo kế sách, cả đội chinh chiến hầu như không một lần bại trận, am
hiểu lịch sử, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, một người mà ngay
cả Lữ Quang cũng phải kiêng nể vài phần? Nhân vật hàng đầu trong số các nhân
vật kiệt xuất ở Lương Châu ấy đang ở trước mắt tôi, nhưng bộ dạng này, có khác
nào một tên công tử con nhà giàu ham chơi, phóng đãng đâu! Và tại sao, tình
tiết thiếu nữ ra phố bị kẻ xấu trêu hoa ghẹo nguyệt mà không bộ phim
truyền hình nào bỏ qua ấy lại xảy ra với tôi thế này? Thật là đen đủi!
-
Mông Tốn!
Người
kia tỏ vè khó chịu, bực dọc quát nạt.
-
Đệ còn định bày trò trăng hoa đến bao giờ nữa, đệ muốn họ tộc phải xấu mặt vì
đệ à? Chớ quên, chúng ta còn phải đến yết kiến vua Lương đấy!
Thư
Cừ Mông Tốn thở dài, nhún vai với tôi vẻ tiếc nuối, đôi mày rướn lên, chọc
ghẹo:
-
Người đẹp ơi, gặp mặt vua Lương ta sẽ được phong quan, đến lúc đó, ta sẽ quay
lại tìm nàng. Hãy nhớ, tên ta là Thư Cừ Mông Tốn!
Anh
ta đột ngột vươn cánh tay dài, đổ người xuống định tóm lấy tay tôi, tôi giật
mình né tránh, nhưng không kịp, khi tôi nhận ra mưu đồ của anh ta thì một bàn
tay đã lướt trên má tôi. Anh ta chậc chậc, xuýt xoa:
-
Làn da mềm mượt quá! Con gái Hán hấp dẫn hơn con gái Hung Nô nhiều!
Bực
mình quá, đây là lần đầu tiên tôi bị sàm sỡ! Tôi đưa tay ôm má, bàn tay thô ráp
của anh ta khiến tôi hơi đau. Vừa định nổi trận lôi đình, chợt bắt gặp ánh mắt
anh ta truyền tín hiệu cho ai đó ở phía sau, tôi giật mình! Ánh mắt đó chắc
chắn không phải là ánh mắt của kẻ lãng tử, vì nó sắc lạnh, bí hiểm và thâm u.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt chim ưng ấy đã lại trở về trạng thái bỡn cợt, bông
lơi lúc đầu. Trong đoàn người ngựa phía sau, một người đàn ông ăn vận quý phái
đang nhíu mày nhìn anh ta. Tôi chợt hiểu ra...
Sách
“Tấn thư” miêu tả Thư Cừ Mông Tốn là người “kiệt xuất, giỏi mưu lược, gian hùng
và biết tuỳ cơ ứng biến”. Có thể chớp lấy thời cơ trong thời loạn này để lên
ngôi làm vua, sự dũng mãnh chỉ là một phần rất nhỏ, điều quan trọng là anh ta
phải có thủ đoạn tàn độc. Con người ấy chắc chắn không thể là con người với bộ
dạng như tôi đang thấy. Anh ta đang cố tình diễn trò công tử ăn chơi, ra phố
chọc ghẹo con gái nhà lành.
Mới
hai mươi tuổi đã biết đóng kịch, tự hạ thấp bản thân để nuôi dã tâm. Không biết
anh ta diễn vở kịch này cho ai xem? Nam Thành, hay tộc trưởng La Cừu, hay là Lữ
Quang?
Rajiva
nhắm nghiền mắt lại, thoải mái tận hưởng những phút thư giãn với đôi tay mát-
xa của tôi. Mỗi tối, chàng thường trở về với vẻ mặt mệt mỏi, chán nản. Chỉ khi
ở cạnh tôi, vẻ mệt mỏi ấy mới tan biến.
-
Dân lưu lạc đến thành Guzang này ngày một đông.
Chàng
nằm trên giường, để tôi tẩm quất và mát-xa hai vai, tôi vừa thao tác, vừa nói.
- Mùa hạ năm nay bị hạn hán, lúa mạch thất thu. Vùng Đôn Hoàng, Tửu Tuyền chịu
thiên tai nặng nề nhất. Người dân không thể tiếp tục sinh sống ở quê hương, lũ
lượt kéo nhau đi tha hương cầu thực, rất nhiều người đã lưu lạc đến Guzang. Bây
giờ trên phố có rất nhiều người ăn xin.
Chàng
giữ tay tôi lại, ngoảnh đầu nhìn tôi, gương mặt thanh tao nhuốm vẻ âu lo:
-
Ngày mai ta sẻ đề nghị Lữ Quang mở kho lương phát chẩn cứu đói.
Suy
nghĩ một lát, chàng lại hỏi:
-
Chúng ta còn tiền không?
Tôi
gật đầu. Pusyseda chuẩn bị cho chúng tôi rất nhiều tiền bạc, bản thân tôi
cũng mang theo từ thời hiện đại không ít ngân lượng, Trên đường tới Guzang,
chúng tôi hầu như không dùng đến, nhưng mấy ngày vừa qua tôi cũng đã lấy một ít
trong số đó để bố thí cho người ăn xin khi tôi ra phố.
-
Ngải Tình, tiền bạc của cải chỉ là vật ngoài thân, cứu người mới quan trọng.
Ngày mai, nàng hãy vào thành cứu tế.
Tôi
cười vì biết rằng chàng sẽ nói vậy.
-
Chàng yên tâm.
Đặt
ngón tay cái lên huyệt thái dương của chàng, hỏi chàng đã vừa độ chưa, chàng
gật đầu, nhắm mắt thư giãn. Dưới ánh đèn, gương mặt chàng dịu dàng, đôn hậu,
tôi say mê ngắm nhìn. - Rajiva... chàng hãy nghĩ ra cách gì đó để khuyên Lữ
Quang, sẽ hiệu quả hơn.
Chàng
mở mắt, nhìn tôi băn khoăn:
-
Cách gì vậy?
-
Là... là... một quẻ bói, một lời tiên tri chẳng hạn.
Tôi
ấp úng, bàn tay đang ấn trên huyệt thái dương bỗng dừng lại.
Chàng
khẽ nhíu mày, tôi bèn nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh chàng, giải thích:
-
Ví dụ như khi có gió lớn, chàng có thể nói với Lữ Quang rằng: đó là dấu
hiệu không