
tốt lành, chắc chắn sẽ xảy ra phản loạn. Nếu ông ta chịu mở kho
lương phát chẩn cứu dân, thì không cần động binh, phản loạn tức khắc
sẽ...
-
Ngải Tình!
Chàng
ngắt lời tôi, có vẻ không vui, đôi mắt trong veo tựa hồ thu, không một gợn đục.
-
Ta không muốn nói điều giả dối. Càng không thể cúi mình bợ dỡ họ Lữ kia.
Tôi
biết chàng sẽ từ chối. Nếu chàng bằng lòng hạ mình, thì ngay khi còn ở
Khâu Từ chàng đã làm việc đó rồi, nếu thế có lẽ chàng sẽ ít phải chịu giày vò.
Tính cách cao ngạo, bất khuất của chàng sẽ khiến chàng phải chịu khổ ra sao
suốt mười bảy năm sắp tới? Kể từ khi đặt chân đến Guzang, chàng rất ít khi
cười. Không ai tín Phật, chàng lại chẳng thể ra ngoài truyền pháp, hàng ngày
phải bó mình với công việc thế tục, áp lực tinh thần đè nặng lên chàng. Tôi đưa
tay lướt trên hàng lông mày thanh tú của chàng, ngón tay chạm đến đôi mắt sâu
hun hút của chàng, tôi ước gì có thể xoá tan những vết nhăn hằn trên đuôi mắt
chàng. Chàng chớp mắt, nhìn sâu vào mắt tôi, niềm vui trong đáy mắt dần
dần hiện rõ.
Tôi
đặt nụ hôn lên hàng mi dài của chàng, chàng nhắm mắt lại, tận hưởng. Trượt môi
xuống dưới, chạm vào môi chàng, nhưng khi chàng muốn đáp lại, tôi vội rời ra,
hôn lên cổ chàng, chàng rên lên khe khẽ. Tiếp tục trượt xuống dưới, ngón tay
mân mê chạm vào chiếc nhẫn cưới được lồng vào một sợi dây màu đỏ trên cổ chàng.
Kể từ ngày chàng tặng nhẫn cho tôi, tôi đã ép chàng phải buộc nó vào y phục. Vì
một nhà sư mà đeo nhẫn cưới thì trông rất kỳ quặc, tôi sợ người ta cười nhạo
chàng.
Tôi
khẽ tách chàng ra, nhẹ nhàng cởi khuy áo của chàng:
-
Ngải Tình, nàng...
Chàng
ngạc nhiên, gương mặt đỏ như gấc chín, hơi thở gấp gáp:
-
Nàng làm gì vậy?
Tôi
ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt tựa hai vực nước sâu hun hút của chàng, má nóng
bừng, khẽ đáp:
-
Em muốn chàng được vui vẻ. Gương mặt chàng bỗng nhiên rạng rỡ, nụ cười xua đi
vẻ băn khoăn, những ngón tay dài, gầy guộc đan vào làn tóc tôi, vuốt ve yêu
chiều. Khi ham muốn lên cao, chàng dường như không kìm chế nổi, kéo tôi
lên.
-
Chàng mệt rồi, để em.
Tôi
mỉm cười, ấn chàng nằm xuống gối, mãn nguyện khi thấy chàng nằm bên dưới tôi,
nhắm nghiền mắt, đẩy đưa nhịp thở đều đặn. Sắc đỏ lan toả, đôi mắt khép hờ, làn
sương mờ ảo bồng bềnh trôi trong đôi mắt chàng. Khoảnh khắc ngọt ngào đỉnh
điểm, vẻ thoả mãn, cực khoái trên gương mặt chàng đã an ủi tôi. Tôi ước gì
người đàn ông này không bao giờ phải chau mày phiền muộn.
-
Ngải Tình, chúng ta hãy tính chuyện sinh con đi.
Khi
cao trào qua đi, chúng tôi nằm ôm nhau theo thói quen, chàng thảnh thơi lùa tay
vờn nghịch mái tóc tôi, ánh mắt dịu dàng:
-
Chúng ta đã ổn định cuộc sống ở Guzang, nàng nói rằng chúng ta sẽ phải lưu lại
nơi này mười bảy năm. Nếu sinh con, nàng sẽ có nhiều việc để quan tâm, không
còn buồn chán nữa.
Máu
trong huyết quản tôi như ngưng tụ lại trong giây lát, nhưng tôi đã kịp ậm ừ đáp
lại chàng, tôi không muốn chàng biết được nỗi bi ai đang tràn ra trong lòng
tôi. Sử sách không hề đề cập đến việc chàng có con trong khoảng thời gian
này. Chỉ có sách “Tấn thư” ghi chép rất ngắn gọn sự kiện kinh thiên động địa,
rằng chàng đòi hỏi được ban cho cung nữ trước mặt rất nhiều người và liền sau
đó đã sinh hai con trai. Nhưng đó là sự kiện khi chàng năm mươi hai tuổi và đã
đến Trường An, không phải lúc này. Nếu những gì sử sách viết là đúng, thì chắc
chắn chàng sẽ không có con khi ở Lương Châu.
Chất
phóng xạ tích tụ qua nhiều lần vượt thời gian đã huỷ hoại cơ quan sinh sản của
tôi thật ư? Nếu tôi không thể sinh con, thì đến năm năm mươi hai tuổi, chàng sẽ
đòi hỏi được ban cung nữ và trong một lúc đã tiếp nhận mười người vợ nữa ư?
Nhưng tình yêu chàng dành cho tôi sâu đậm là thế, sao chàng có thể? Trước khi
gặp chàng, tôi chỉ xem đoạn sử đó là một câu chuyện ly kỳ. Gặp chàng thuở thiếu
thời, sau khi biết thân phận thực sự của chàng, điều đầu tiên tôi nghĩ đến
(thật xấu hổ) cũng là về chuyện này. Nhưng sau khi yêu chàng, tôi tin rằng đó
chỉ là lời đồn đại. Bởi vì, một cô gái đến từ thế kỷ XXI như tôi, sao có thể
chấp nhận một người chồng năm thê bảy thiếp kia chứ!
-
Rajiva, nếu như... nếu như...
-
Sao kia?
Người
đàn ông tuấn tú, thanh tao ấy đang ở gần tôi trong gang tấc, đang nhìn tôi với
ánh mắt ngọt ngào, yêu thương, ngập tràn hạnh phúc.Tôi không thể tin vào những
ghi chép tam sao thất bản mà nghi ngờ tình yêu chàng dành cho tôi. Cuộn tròn
trong vòng tay ấm áp của chàng, tôi cất giọng khe khẽ:
-
Không có gì...
Tôi nhờ người làm công của tiệm bánh bao khiêng một sọt bánh đến nơi
tập trung đông dân chạy nạn nhất ở ngoại thành Guzang. Đó là một ngọn
đồi khuất gió với hơn chục hang động, bên trong tập trung hàng nghìn
người từ khắp các vùng ở Lương Châu lưu lạc đến Guzang.
Tôi cất cao giọng, hô hoán:
- Xin mời bà con đến nhận bánh bao! Pháp sư Kumarajiva giàu lòng nhân ái, thương bà con phải chịu cảnh đói khổ, đã cử người đến
viện trợ.
Tôi cố ý gọi tên Rajiva, mong có thể gây dựng hình ảnh tốt đẹp của chàng trong lòng dân chúng.
Những hình