
ước ngày
diễn ra trận Phi Thủy, Mộ Dung Đức lên đường ra trận, trước khi đi có để lại một con dao nạm vàng. Con dao vàng này đã trở thành tín vật để sau
này hai chú cháu Mộ Dung Siêu nhận nhau. Và cũng chính nó đã tạo nên
cuộc đời đầy bi kịch, sóng gió, thăng trầm của vị vua cuối cùng của nước Yên, hệt như cuộc đời bi thương của “người con côi họ Triệu”[2'>. [2'>
Tên một vở kịch lịch sử.
Sau khi nghe Mộ Dung Siêu thuật lại, Công Tôn Thị gượng dậy nói lời
cảm ơn, tôi vội đáp lễ. Thời trẻ hẳn là bà rất xinh đẹp. Tuy nay sa cơ
thất thế, tóc bạc trắng đầu, mặt mày lấm lem, nhưng ở bà vẫn toát lên
khí chất của một quý tộc. Người phụ nữ này đã phải sống những năm tháng
cuối đời khổ cực, con trai cả bị chém đầu, con trai út Mộ Dung Đức kể từ khi ly biệt cho đến lúc qua đời, bà không được gặp mặt. Công Tôn Thị
qua đời khi Mộ Dung Siêu tròn mười tuổi, bà đã trao lại con dao vàng cho Mộ Dung Siêu, đồng thời khoác lên vai đứa cháu khát vọng phục quốc cháy bỏng của dòng họ.
Tôi ở lại trong hang đá chờ một lúc thì mẹ của Mộ Dung Siêu và người
ân nhân Hô Diên Bình trở về. Vừa gặp mặt, tôi đã muốn thốt lên: cô ấy
đẹp quá! Cho dù quần áo rách rưới, cho dù sắc mặt vàng vọt, cũng không
làm lu mờ dung nhan kiều diễm của cô ấy. Có được một người mẹ
xinh đẹp nhường vậy, lại được di truyền bởi dòng dõi Mộ Dung, chả trách, sách “Tấn thư” đã miêu tả Mộ Dung Siêu: “Thân cao tám thước, đai buộc
chín vòng, tóc dài thanh tú, dung mạo ưa nhìn?” Còn người ân nhân đã cứu cả gia đình họ, Hô Diên Bình, năm nay chừng ba mươi bảy, ba mười tám
tuổi, cao lớn tráng kiện, tuy dung mạo không có gì nổi bật, nhưng gương
mặt trung hậu, đứng đắn.
Mộ Dung Thùy khởi binh phản Tần, cả nhà Mộ Dung đều bị tội chém đầu.
Thái thú Trương Dịch thời Tiền Tần đã bắt tất cả người thân của Mộ Dung
Đức lôi ra xử trảm, trong số đó chỉ có hai người thoát nạn. Đó là Công
Tôn Thị, vì tuổi đã cao, nên được miễn tội. Người kia là Đoàn Thị, vợ Mộ Dung Nạp, bây giờ tôi đã biết cô ấy tên là Đoàn Sính Đình. Khi ấy Đoàn
Thị đang mang bầu nên không bị xử ngay, mà bị giam vào nhà lao của quận. Quan cai ngục Hô Diên Bình từng là cấp dưới của Mộ Dung Đức. Sử sách
ghi chép rằng, Hô Diên Bình từng phạm tội chết, nhưng đã được Mộ Dung
Đức xá miễn. Để báo đáp ơn đức đó, Hô Diên Bình đã hy sinh cả gia đình,
cứu mạng Đoàn Thị. Hô Diên Bình đưa Công Tôn Thị, Đoàn Thị và con gái út bỏ trốn đến bộ lạc của người Khương May thay khi ấy nhà Tiền Tần đang
trong cơn đại loạn, không ai quan tâm việc truy bắt họ, nên Đoàn Thị đã
sinh hạ Mộ Dung Siêu thuận lợi ở bộ lạc của người Khương.
Nhưng theo như những gì tôi nghe được từ cuộc đối thoại trong miếu
hoang, tôi cảm thấy Hô Diên Bình liều mạng cứu giúp Đoàn Thị không phải
chỉ vì muốn trả ơn. Lý do quan trọng hơn, có lẽ là vì anh ta đã đem lòng yêu người phụ nữ dịu hiền lại rất có cốt cách – Đoàn Sính Đình ấy. Tôi
không biết họ có nên vợ nên chồng hay không, nhưng có thể thấy rõ lòng
biết ơn của Đoàn Sính Đình dành cho Hô Diên Bình qua việc Đoàn Thị đã
tác hợp cho Mộ Dung Siêu và Hô Diên Tĩnh về sau này.
Tôi cùng Hô Diên Bình và Đoàn Sính Đình đứng bên ngoài hang động trò chuyện. Tôi đã nói rõ với họ ý định của mình khi đến đây:
- Tôi là vợ của pháp sư Kumarajiva, người Khâu Từ. Pháp sư giàu lòng
từ bi, muốn cứu giúp nạn dân[3'>. Nhưng số lượng nạn dân quá đông, để
tránh rối loạn, chúng tôi cần người giúp sức. Không biết anh đây có thể
tìm giúp hơn chục thanh niên vạm vỡ khoẻ mạnh và chị đây có thể giúp tôi chia lương thực hay không? Tôi không thể trả công nhưng có thể đảm bảo
cho cả nhà các vị được no bữa.
[3'> Chúng tôi dùng tên gọi này để chỉ tất cả những người dân vương triều tại địch hoạ, phải bỏ xứ lưu lạc đến nơi khác.
Họ nhìn nhau ngạc nhiên, rồi nhìn tôi đầy vẻ cảm kích. Hô Diên Bình chắp tay, quỳ một bên gối xuống:
- Tấm lòng của pháp sư và phu nhân thật rộng rãi, Hô... Nghiêm Bình
vô cùng cảm kích. Tôi xin tận tâm tận lực, xin pháp sư và phu nhân cứ
giao việc cho tôi.
Vừa suy nghĩ về việc bố trí công việc cứu trợ của ngày mai, tôi vừa
sải bước thật nhanh về phía hoàng cung. Giờ này, chắc Rajiva đã được
nghỉ, tôi phải trở về trước chàng. Tôi đã bàn bạc xong xuôi
với Hô Diên Bình, anh ta sẽ đi tìm người giúp sức, sáng sớm mai tất cả
sẽ tập trung tại ngôi miếu hoang, sau đó chúng tôi sẽ đến tiệm bánh bao
lấy bánh. Tôi đi đặt hàng bánh bao tại tất cả các tiệm bánh trong thành
căn cứ vào số lượng nạn dân thống kê được, nên chỉ trong chớp mắt, khoản tiền tôi mang theo bên mình đã hết nhẵn. Mất mùa nên giá lương thực đội lên rất cao, có lẽ phải gấp đôi ngày thường. Và tôi biết, giá lương
thực hiện thời vẫn chưa phải mức giá đỉnh điểm mà sử sách chép lại. Lịch sử không ghi chép về việc Lữ Quang có mở kho lương phát chẩn hay không, với tài sản và năng lực hữu hạn của chúng tôi, sẽ không thể giải quyết vấn đề. Đang mải suy nghĩ, không để ý phía trước, tại góc đường rẽ vào
cửa cung, tôi đâm sầm vào một người. Người đó mặc giáp sắt, nên đầu
tôi bị một trận va đập đau điếng. Tôi đưa tay xoa đầu, m