
án, Thái thú
Tây Bình là Khang Ninh và còn cả kẻ từng trốn chạy trước đây là Vương Mục, đều
đã dấy binh làm phản. Lữ Quang xưng vương chưa đầy hai tháng mà quân phản loạn
đã nổi dậy khắp nơi, ông ta muốn trữ lương thực dành cho đánh trận. Bộ lạc Thốc
Phát, người Tiên Tì ở Hà Tây, bộ lạc Thư Cừ, người Hung Nô ở Lô Thủy dẫn theo
mấy vạn bộ tộc đến xin hàng Lữ Quang, một trong những điều kiện mà
họ đưa ra là lương thực. Lữ Quang đã đồng ý cấp lương thực để vỗ về họ. Trong
mắt ông ta, nạn dân không đáng để quan tâm. Vẻ mặt chàng nhuốm màu u ám, khuôn
ngực căng đầy nỗi bi phẫn.Với tính khí của chàng, chắc rằng trong buổi chầu hôm
nay, đã lại căng thẳng với Lữ Quang. Tôi vừa nhẹ nhàng mát-xa huyệt
thái dương cho chàng, vừa rủ rỉ:
-
Lữ Quang không chịu cấp lương thực thì chúng ta sẽ tự giải quyết vậy. Tạm thời
hãy sử dụng tiền bạc mà chúng ta có để cứu trợ cho nạn dân, sau đó sẽ nghĩ cách
thuyết phục các hộ giàu có trong thành quyên góp ủng hộ.
Chàng
gật đầu, quay lại nhìn tôi:
-
Ngày mai ta sẽ gắng thuyết phục văn võ bá quan trong triều.
Chàng
nắm tay tôi, ánh mắt rạng rỡ:
-
Ngải Tình, đừng để bất cứ nạn dân nào phải chết đói.
Tôi
sững sờ, điều này là không thể. Nhưng mà...
Tôi
gắng gượng ngẩng đầu, trong lòng như có một tảng đá đè lên.
Sau
khi dọn dẹp tinh tươm, ngôi miếu hoang trở thành điểm cứu đói lâm thời
của tôi. Hàng ngày, Hô Diên Bình và Đoàn Sính Đình đều đến giúp tôi một tay. Hô
Diên Bình lo tổ chức đám thanh niên để đảm bảo nạn dân duy trì trật tự. Anh ta
từng làm quan, nên chỉ đạo đâu ra đấy. Mộ Dung Siêu ngày ngày bám rịt lấy tôi,
giúp tôi chia thực phẩm cho đám đông nạn dân. Lúc rảnh rỗi, chú nhóc đòi tôi
cho chơi trò oẳn tù tì hoặc kể chuyện Lưu Bang và Hạng Vũ. Bài hát “Ngủ ngoan,
bé yêu” lại được dịp phát huy tác dụng.
Tôi
thấy mình rất có duyên với trẻ con, có lẽ vì tôi không bao giờ áp đặt hoặc ra
uy với chúng, tôi lại biết nhiều trò chơi mà chúng yêu thích. Tuy mới ba
tuổi, nhưng vì phải trải qua quá nhiều khổ nạn dọc đường lưu lạc, biểu cảm trên
gương mặt của cậu nhóc nom già dặn hơn con trai Cầu Tư của Pusyseda rất nhiều.
Nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ham chơi, ham vui. Hô Diên Tĩnh hơn Mộ
Dung Siêu khoảng năm tuổi, nhưng giống như tên gọi của mình, cô bé lúc nào cũng
bẽn lẽn, trầm tính, ngày ngày lẳng lặng đứng nhìn tôi và Mộ Dung Siêu chơi đùa
cùng nhau, rất ít khi tham gia.
Thời
gian đầu, mỗi ngày chúng tôi phát thực phẩm một lần, mỗi nạn dân được nhận một
bánh bao. Mấy ngày sau, tôi mới nhận thấy cần phải tiết kiệm, không thể tiếp
tục tiêu tiền như nước, tôi quyết địnhh mua gạo kê và cao lương về nấu. Đoàn
Sính Đình cùng một vài chị em bắc bếp trong miếu hoang nấu cháo kê, cháo cao
lương, bỏ thêm ít rau và muối trắng vào làm gia vị. Tuy không ngon
miệng nhưng có thể no bụng. Mục tiêu của tôi là không để ai phải
chết đói.
Nhưng
tôi lo lắng không biết chúng tôi phải dùng tiền của mình để chống đỡ đến khi
nào. Mùa đông đang đến gần, dân chạy nạn ngày một đông, tính sơ sơ cũng phải
hàng vạn người. Cũng may Rajiva đã thuyết phục được một số quan chức quyên góp
ủng hộ, tuy không được nhiều, nhưng cũng giúp cầm cự được một thời gian. Có
điều, đến nay vẫn chưa có một “Mạnh Thường Quân” tiền của dồi dào nào chịu đứng
ra chống đỡ. Tôi nghĩ tới một người. Sau khi bàn bạc với Rajiva, tôi đã xuất
hiện trước cổng dinh cơ bề thế nhất thành Guzang.
Trên
tường nhà treo những bức tranh thuỷ mặc vẽ cảnh sơn thuỷ hữu tình,
một tấm bình phong độc đáo, bàn ghế chạm khắc tinh xảo, phòng khách được sắp
đặt và trưng bày rất mực tinh tế, trang nhã, quả không hổ danh là gia đình phú
hộ số một ở Lương Chân. Điều khiến tôi chú ý chính là bộ bàn ghế của gia đình
này. Nếp sống của con người thời đại này cũng giống thời Hán, thường ngồi xếp
bằng trên chiếu. Nhưng Lương Châu nằm ở mạn Tây Bắc của Trung Nguyên, chịu ảnh
hưởng của văn hoá Tây vực, nên nơi đây bắt đầu lưu hành các đồ dùng có chân cao
như bàn, ghế tựa, ghế băng.
Tôi
đang mải quan sát bằng con mắt nhà nghề thì một người đàn ông trung niên dáng
vẻ nho nhã bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua tôi, lịch thiệp cúi chào:
-
Tại hạ chính là Lý Cảo, phu nhân đây hẳn là vợ của đại pháp sư lừng danh Tây
vực – Kumarajiva? Không biết phu nhân tìm ta có việc gì?
Giọng
nói thâm trầm, trang phục kiểu cách, bộ ria tỉa tót khá cầu kỳ. Gương mặt sáng
sủa, chính trực, cử chỉ lời nói nho nhã, lịch duyệt. Người đàn ông này
cũng đang ở độ tuổi của Rajiava, cơ thể săn chắc vạm vỡ, có thể thấy, anh ta
rất chăm chỉ tập luyện võ nghệ.
-
Thiếp tôi không mời mà đến, xin Lý công tử thứ lỗi.
Tôi
cúi người chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề:
-
Thiếp tôi đến đây để thương lượng với Lý công tử về việc cứu trợ nạn dân.
Anh
ta không trả lời ngay, mà mời tôi ngồi, rồi sai người hầu rót trà. Anh ta từ
tốn nhấp một ngụm trà, rồi mới quay sang tôi, nói:
-
Nhiều ngày qua, pháp sư và phu nhân đã dốc toàn bộ của cải, tài sản, bỏ công
lập ra điểm phát chẩn cứu đói, công đức của pháp sư lan truyền khắp