
ơng báo cáo rằng, trong
kho vẫn còn một lượng lương thực dư thừa. Pháp sư nghe vậy đã yêu cầu nhà vua
phát chẩn cứu trợ thiên tai. Nhưng nhà vua không chịu, nên hai người đã xảy ra
tranh chấp kịch liệt. Trong lúc tức giận, nhà vua đã đuổi pháp sư ra khỏi cung.
Tôi
hoảng hốt:
-
Pháp sư có sao không? Ngài bây giờ ở đâu?
-
Nhà vua nổi trận lôi đình, nhưng sau khi nghe lời khuyên giải của bá quan văn
võ, ngài chỉ ra lệnh cho pháp sư dọn ra khỏi cung, từ nay không được can dự
việc triều chính nữa. Có lẽ lúc này pháp sư đã quay về nơi ở để thu dọn đồ đạc.
Tôi
thở phào, nhìn chùm chìa khoá đặt trên bàn, do dự.
Đỗ
Tấn chắp tay cung kính, giọng nói thành khẩn:
-
Đỗ Tấn được pháp sư và phu nhân giúp đỡ nhiều lần, từ lâu đã muốn được báo đáp.
Nhưng nếu giao chìa khóa trực tiếp cho pháp sư, với tính cách của ngài, e là
ngài không chịu nhận, nên tôi đành đến tìm công chúa.
Ông
ta đẩy chùm chìa khoá về gần phía tôi hơn nữa, chòm râu rung rung:
-
Phật pháp ở Guzang không mấy phát triển, trong thành chỉ có vài ngôi miếu nhỏ.
Với thân phận cao quý như pháp sư, không thể sống ở những nơi như vậy. Tiền bạc
của hai vị, xin hãy dành để cứu trợ cho nạn dân. Ngẫm nghĩ một lát, tôi nhận
lấy chùm chìa khoá, không quên bày tỏ lòng biết ơn. Đỗ Tấn nói đúng, với tính
cách cao ngạo của mình, Rajiva sẽ không chịu nhận món quà này. Nhưng chúng tôi
phải dành tiền để làm việc quan trọng khác, không thể bỏ ra một khoản lớn để
mua nhà được.
Hôm
đó, sau khi gặp Đỗ Tấn, tôi đến thẳng điểm phát chẩn, giao việc cho Hô Diên
Bình và Đoàn Sính Đình, đồng thời thông báo với họ tôi đã tìm được nguồn tài
trợ dồi dào, ngày mai sẽ có nhiều lương thực cho nạn dân. Sau đó tôi vội vã trở
về.
Rajiva
đang thu dọn hành lý, y phục đã được trút từ tủ quần áo xuống và bày la liệt
trên giường. Chàng chau mày căng thẳng, chắc là đang suy nghĩ điều gì lung lắm.
Những bộ áo quần đã gấp một lần, lại tháo tung ra, cứ thế hồi lâu mà vẫn không
món nào ra món nào. Tôi bước tới, đỡ việc thay chàng. Chàng không quen làm việc
nhà, để chàng đụng vào, chỉ càng thêm rối.
Tôi
kể qua loa với chàng về căn nhà mà Đỗ Tấn giao cho chúng tôi, và rằng, chỉ cần
mang theo đồ dùng thiết yếu là chúng tôi có thể dọn đến đó ở được. Tôi vừa thu
dọn, vừa động viên chàng, rời khỏi hoàng cung cũng là một chuyện đáng mừng. Lữ
Quang đang phải lo đối phó với quân phản loạn, không có thời giờ để mắt đến
chàng nữa, chàng có thể tự do làm những việc chàng thích.
Chờ
khi tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả, tâm trạng chàng cũng đã khá hơn, sắc mặt
tươi tắn hơn nhiều. Chúng tôi ra khỏi cung, ngồi lên chiếc ngựa mà Đỗ Tấn chuẩn
bị sẵn, lên đường đến nhà mới của chúng tôi.
Chỗ ở mới của chúng tôi là một căn hộ không quá rộng gồm hai dãy nhà, mỗi dãy có bốn gian và một phòng khách ở giữa có năm cửa chia về năm
hướng. Nếu chỉ hai chúng tôi sống ở đây thì quá ư rộng rãi. Đồ đạc trong nhà đều đã được sắm sửa đầy đủ, cho thấy Đỗ Tấn tận tình nhường nào.
Nhờ ông ấy mà chúng tôi có ngay một nơi ở mới, không phải vất vả tìm nhà trọ nữa.
Tôi và Rajiva đã bàn bạc và thống nhất sẽ đón cả gia đình Mộ Dung
Siêu về đây ở cùng. Hô Diên Bình là người đàn ông chí tình chí nghĩa,
cảm kích trước lòng tốt của chúng tôi, anh ta nhận cáng đáng mọi công
việc vất vả trong nhà. Công Tôn Thị lo việc cơm nước và giặt giũ. Hằng
ngày, Hô Diên Bình và Đoàn Sính Đình cùng tôi nấu cháo kê và cháo cao
lương phát cho nạn dân. Buổi tối, lúc rảnh rỗi tôi dạy Mộ Dung Siêu và
Hô Diên Tĩnh học bài. Cả nhà họ vẫn giấu giếm thân phận thực sự, nhưng tôi không truy xét.
Còn Rajiva, bây giờ không phải theo hầu Lữ Quang nữa nên hàng ngày,
chàng cùng tôi đến điểm tập trung nạn dân, khám bệnh và thuyết giảng
kinh Phật cho họ. Con người gặp lúc thiên tai địch hoạ, trải bao cay
đắng tủi cực, mang trong lòng nỗi tuyệt vọng với cuộc đời hiện tại, nên
họ rất dễ tiếp nhận Phật giáo, vì họ gửi gắm niềm hi vọng vào kiếp sau.
Tín đồ của Rajiva ngày một đông. Và chàng dường như cũng thoải mái với
cuộc sống này hơn, vì từ nay chàng có thể truyền bá đạo Phật cho dân
chúng. Ngày nào cũng bận rộn, nhưng gương mặt chàng luôn rạng rỡ, không
còn vẻ ủ dột, u tối như thời gian trước nữa.
Hô Diên Bình một mình sống trong nhà kho, anh ta ít nói, chỉ lặng lẽ
chăm sóc và bảo vệ cả nhà Mộ Dung Siêu. Thi thoảng mới bắt gặp ánh mắt
âu yếm của anh ta dành cho Đoàn Sính Đình. Tôi tin rằng Sính Đình cũng
có tình cảm với Hô Diên Bình. Nhưng giữa họ là sự ngăn trở về thân phận, nên đành kìm nén tình cảm. Nhiều lần muốn tác thành cho họ, nhưng tôi
không biết phải mở lời ra sao. Không có tài liệu nào ghi chép về việc
Đoàn Thị tái giá. Có lẽ họ sẽ kìm nén tình cảm của mình suốt đời. Tôi
thầm thanh thở, trong thời loạn lạc này, đảm bảo sự sinh tồn còn quan
trọng hơn cả tình yêu.
Giữa tháng mười một, hai mươi tư nhà sư Khâu Từ mặt mũi lem nhem bụi
cát tìm đến nơi ở của chúng tôi. Họ đã bất chấp hiểm nguy, vượt qua sa
mạc, đi suốt nửa năm trời để đến được đất Guzang này, tìm gặp sư phụ
Kumarajiva của họ. Raj