
doanh trại mới phát bánh bao, bây giờ chưa có.
Viên quan nọ đang mải ghi chép danh sách, gắt lên.
- Vậy phải đợi đến khi nào?
- Nhiều chuyện, có đăng ký không thì bảo? Người tiếp theo!
- Con có, con có ạ.
Chú bé ấn ngón tay cái đã chấm mực lên tờ giấy. Một mạng người đã được bán rẻ như vậy đó! Chú bé vẫn còn là trẻ con kia mà!
- Thuận ơi, đừng xung quân con ơi, con mới mười ba tuổi thôi mà.
Một người phụ nữ lảo đảo chạy đến, vừa kéo tay chú bé vừa gào khóc.
- Thưa quan, con đã mười lăm tuổi rồi, mẹ con không muốn con đi nên mới nói vậy.
Chú bé vội vàng giải thích khi thấy viên quan chau mày lại. Mấy tên
lính xô lại, kéo tay người mẹ ra và dẫn chú bé đi về hướng doanh trại.
Chú bé quay đầu, gào lên gọi mẹ:
- Mẹ ơi, lát nữa được phát bánh bao, con sẽ mang về cho mẹ.
Chứng kiến cảnh tượng đáng thương ấy, không ai không mủi lòng. Chú bé ngây thơ quá, đã vào doanh trại quân đội, em làm sao có thể ra ngoài
được nữa. Tôi quay sang Rajiva, thấy chàng đưa tay vào trong ngực áo lần tìm, nhưng không còn gì cả, chàng ghé vào tai tôi:
- Nàng còn tiền không?
Tôi gật đầu, rút ra vài đồng, bước đến bên người mẹ vẫn
không thôi than khóc, đưa tiền cho chị. Chị ta ngẩng đầu, khuôn mặt lấm
lem không nhìn rõ màu da nữa. Chị không nhận tiền mà quỳ sụp xuống trước mặt Rajiva:
- Tôi không cần tiền! Pháp sư, làm ơn tụng kinh cầu cho con trai tôi được bình an trở về.
Rajiva cảm động, muốn đỡ người phụ nữ lên, tôi vội kéo chị ta dậy.
- Pháp sư, xin hãy tụng kinh cầu cho con trai tôi nữa.
- Pháp sư, cả cháu nữa, cháu là trẻ mồ côi, xin hãy tụng kinh cho cháu.
- Pháp sư...
Những tiếng nghẹn ngào thống thiết lan khắp hàng ngũ, Rajiva đưa mắt
nhìn khắp một lượt, hàng nghìn con người áo quần rách nát, chỉ vì một
bữa ăn no, họ sẵn sàng rời bỏ người thân, lao mình ra nơi chiến trường sống chết khôn lường. Khoé môi Rajiva run run, ánh mắt chàng
ngập nỗi bi thương vô hạn. Chàng quay đầu căn dặn đệ tử vài câu, các đệ
tử của ngài liền đến bên những người dân gặp nạn, tụng kinh
cầu an cho họ. Hầu hết mọi người trong hàng ngũ đều chắp tay, nhắm mắt,
cung kính đón nhận lời ban phúc của Phật tổ.
Những bông tuyết lớn bắt đầu đổ xuống ào ạt xen lẫn giữa tiếng tụng
niệm rì rầm, tiếng nức nở than khóc, những trang giấy tiếp tục được đóng dấu đỏ và chồng lên chất ngất trên bàn đăng ký.
Đêm đó, Rajiva trằn trọc mãi không ngủ được, sắc trắng thê lương của
tuyết lạnh ngoài trời đông hắt qua cửa sổ, dội lên thần sắc u buồn thăm
thẳm của chàng.
- Ngải Tình, chúng sinh sống trong cuộc đời này phải chịu bao khổ
nạn, mà ta bất tài vô dụng, không ngăn được thiên tai, càng không chặn
nổi địch hoạ. Vậy ta có thể làm gì để giúp họ?
Tâm trạng của tôi lúc này cũng nặng nề không kém chàng. Tôi lặng lẽ
khoác áo bông cho chàng, nắm lấy tay chàng và dựa vào vai chàng
- Chàng có thể làm được rất nhiều việc. Phật giáo vốn được sinh ra
trong khổ nạn. Đức Phật thấu tỏ cuộc đời này chỉ toàn khổ đau, nên đã
khai sáng ra Phật giáo. Đó là niềm an ủi của chúng sinh trong khổ nạn và là ước vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Một nhà triết học phương Tây từng nói rằng: “Tôn giáo là tiếng thở dài của chúng sinh bị áp bức là
trái tim của thế giới không có trái tim”.[2'>
[2'> Câu nói của Kart Marx.
Xoay người lại, đối diện với chàng, tôi nắm chặt bàn tay chàng:
- Rajiva, hãy làm những gì chàng có thể làm để an ủi tâm linh những
con người khốn khổ ấy. Có thể họ không sao thoát khỏi số mệnh phải chết
đói chết cóng, nhưng chí ít, hãy giúp họ nuôi dưỡng niềm tin vào kiếp
sau, để họ được yên lòng khi nhắm mắt xuôi tay.
Chàng quay đầu nhìn tôi. Chúng tôi không đốt tiền để tiết kiệm tiền,
màu trắng của tuyết phản chiếu vẻ bi ai trầm lặng trong vòm mắt sâu hun
hút của chàng. Kéo tôi vào lòng, chàng khe khẽ gọi tên tôi. Tôi để mặc
nước mắt mình thấm đẫm ngực áo chàng. Những cảnh tượng mà tôi phải chứng kiến nhiều ngày qua, đối với tôi, đã, đang và sẽ mãi là những vết
thương trong tâm hồn.
Kế hoạch chiêu dụng binh sĩ của Lữ Hoằng đã kết thúc sau năm ngày,
tổng số binh sĩ xung quân khoảng hơn ba mươi nghìn người. Ngoài người
già, người bệnh, tôi không còn thấy bóng dáng của thanh niên trong đám
đông dân chúng bị thiên tai nữa. Ba ngày sau, Lữ Hoằng dẫn
theo đoàn quân mới, cùng rất nhiều lương thực, lên đường viện trợ cho Lữ Quang. Trước giờ hành quân, Rajiva cùng các đệ tử đã đến tiễn biệt và
cầu phúc cho họ. Dù sao thì các nạn dân xung quân đã được mặc áo bông,
họ thắt một sợi dây ngang eo, lưng áo in đậm chữ “lính”. Những đôi tay
mưng mủ nắm chặt cung, khiên, ánh mắt thẫn thờ. Họ sẽ phải lấy mạng
những người xa lạ chỉ vì một cái bánh bao. Thậm chí, trong sự hỗn loạn
của chiến tranh, kẻ địch mà họ phải đối đầu rất có thể là người thân của họ.
Ngày hôm đó, khắp thành Guzang đều vang lên tiếng khóc thương ai oán, người ta ngửa mặt lên trời kêu than, mặc cho gió tuyết lộng hành. Tôi
chợt nhớ bài dân ca “Hẻm núi chia cắt” thời Bắc triều, miêu tả thảm cảnh anh em một nhà chém giết lẫn nhau:
“Anh ở trong thành, em ở ngoài thành Cung kh