
iệng suýt xoa
đau đớn, khi ngẩng đầu lên nhìn thì cả tôi và người ấy đều sững lại.
Khuôn mặt vuông vức, cục mịch ấy, đôi mắt chim ưng khó đoán ấy, không của ai khác, chính là Thư Cừ Mông Tốn, anh ta dẫn theo một toán lính,
chuẩn bị xuất cung. Chưa kịp than thở vì vận xui này, cả người tôi đột
ngột bị một cánh tay thép kéo vào giữa một bờ vai rộng lớn. Anh ta thấp
hơn Rajiva một chút, nhưng khoẻ hơn và thô bạo hơn rất nhiều.
- Người đẹp ơi, không ngờ lại gặp nàng ở chốn này! Ta đang muốn tìm nàng đây!
Anh ta chỉ khống chế tôi bằng một tay, nhưng những thớ thịt săn chắc
trên cánh tay của anh ta tựa như một gọng kìm, ghìm chặt tôi tới mức
khiến tôi đau đớn. Tôi như thể một con kiến đáng thương, dù ra sức giằng co, vùng vẫy cũng chỉ như gãi ngứa cho anh ta.
- Thả tôi ra, tôi là người đã có chồng!
- Hả? Vậy ư? Đáng tiếc quá nhỉ?
Khoé môi anh ta lộ vẻ bỡn cợt, anh ta ngửa đầu cười vang:
- Nhưng người Hung Nô chúng ta không để bụng chuyện đó. Có chồng thì
sao nào? Ta cướp lại là được chứ gì! Chồng nàng có giỏi thì đến đây mà
cướp nàng về! Anh ta vừa nói vừa kéo tôi đi, tôi cố vùng vẫy thế nào
cũng không ăn thua, anh ta đã kéo tôi đến cửa cung điện. Trong lúc cấp
bách, tôi ghé sát tai anh ta, nói khẽ:
- Vở kịch lần trước diễn xong rồi, lần này định diễn cho ai xem đây?
Cả con người anh ta như đông cứng lại, bước chân dừng đột ngột, nhíu
mày nhìn tôi, ánh mắt kinh ngạc. Tôi không thể tỏ ra yếu thế trong lúc
này được, thế nên tôi trừng mắt nhìn anh ta, không hề sợ hãi. Anh ta kéo tôi sát lại, vẻ mặt cười cợt, vờ như chuẩn bị hôn tôi, nhưng thực chất là kề miệng sát vào tai tôi, thì thào:
- Cô là ai?
Giọng nói lạnh lùng khiến tôi gai người, đúng lúc ấy một giọng nói trầm ấm từ phía sau vọng lại:
- Không biết tướng quân Thư Cừ có điều gì muốn chỉ bảo phu nhân của ta?
Rajiva
đứng cách đó không xa, vạt áo cà sa phất phơ bay, vẻ điềm nhiên, tự tại. Thư Cừ
Mông Tốn nhìn tôi, rồi lại nhìn Rajiva, chau mày kinh ngạc. Thừa lúc anh ta lơ
đễnh, tôi vùng thoát, chạy đến bên Rajiva.
Thư
Cừ Mông Tốn há miệng, ấp úng:
-
Hiểu rõ bản thân, làm chủ bản thân, thì mọi suy nghĩ và hành động sẽ mang tính
Phật. Mọi sự trên đời đều do nhân duyên tạo nên. Rajiva và vợ chính là kết quả
của nhân duyên đó.
Mông
Tốn cười nhạo, ánh mắt lộ vẻ coi thường không giấu giếm:
-
Chỉ viện vào hai chữ “nhân duyên” mà cho phép mình đắm chìm trong thế giới lưu
ly kỳ ảo, pháp sư làm vậy sao khiến chúng sinh tin phục được!
Rajiva
hiền hoà cất giọng:
-
Nhìn thẳng vào cái “không” và cái “có”, thấu hiểu nó nhưng không lệ thuộc vào
nó, cũng như không bận lòng vì nó. Vạn vật trong trời đất đều do nhân duyên mà
ra và đều tồn tại hai mặt “có” và “không”, “thực” và “không thực”, đó là bản
chất và là hình tướng của hết thảy sự vật, hiện tượng. Nếu có thể thấu suốt mọi
sự “có” và “không”, thì sẻ như sen kia trong bùn lầy, sống giữa thế nhân thường tục mà vẫn giữ được đạo hạnh thanh cao, điềm tĩnh trước sự sống chết, thản
nhiên trước nỗi nhục vinh.
Gương
mặt lạnh lùng, đầy vẻ khinh khi của Mông Tốn đã phần nào thay đổi, trầm tư một
lát, anh ta đẩy ánh mắt dò xét về phía tôi, gật gù:
-
Sống giữa thế nhân thường tục mà vẫn giữ được đạo hạnh thanh cao, điềm nhiên
trước sự sống chết, bàng quan trước nỗi nhục vinh. Pháp sư quả là người uyên
bác, thâm thuý, chả trách ngài sống giữa thế tục mà vẫn giữ được Phật tâm, Mông
Tốn hôm nay đã được mở mang rất nhiều! Tôi khá bất ngờ. Mông Tốn quả nhiên là
người tinh thông văn sử, nhạy bén, linh hoạt, khác hẳn những người Hung Nô vốn
ưa dùng vũ lực để trấn áp kẻ khác. Có lẽ vì vậy mà Nam Thành, Đoàn Nghiệp và cả
Lữ Quang đều kiêng nể anh ta.
Chuyện
trò đãi bôi thêm đôi câu, Rajiva bèn cáo từ Mông Tốn. Đôi mắt sắc lạnh của Mông
Tốn không buông tha cho tôi, vẻ thăm dò, xét nét chiếu ra từ đó khiến tôi cảm
thấy khó chịu. Rajiva đưa tôi về nơi ở, quan sát xung quanh không có ai mới làm
mặt nặng nhẹ với tôi:
-
Ngải Tình, đừng gây sự với những người đàn ông như thế nữa!
-
Em có gây sự đâu...
Tôi
ấm ức, cả hai lần đều không phải do lỗi ở tôi kia mà! Mông Tốn cũng chỉ muốn
đóng kịch, chỉ là không may đối tượng lại là tôi mà thôi.
Sắc
mặt Rajiva rất khó coi, chợt nhớ tới màn thân mật mà Mông Tốn cố ý diễn khi
nãy, tôi bỗng chột dạ:
-
Rajiva... sự việc không phải như chàng thấy đâu. Em và người đó hoàn toàn không
có...
-
Ngải Tình!
Chàng
nhẹ nhàng ngắt lời tôi.
-
Nàng là vợ ta, sao ta có thể nghi ngờ nàng được! Trong lòng không khỏi lo lắng,
tôi làu bàu:
-
Nhưng sao chàng vẫn khó đăm đăm như vậy?...
Rajiva
khó nhọc ngồi xuống, vẻ mặt mỏi mệt, đưa tay với ấm trà:
-
Ngải Tình, Lữ Quang không chịu mở kho phát lương thực.
Thì
ra là vì chuyện này. Tôi thở phào, rót trà cho chàng:
-
Vì sao? Lẽ nào ông ta không hiểu rằng, người dân đói khát cùng cực sẽ gây loạn
ư? Nếu chuyện đó xảy ra thì có lợi gì cho ông ta?
-
Ông ta hiểu chứ.
Chàng
thở dài nặng nề, hai hàng lông mày xô lại, giọng buồn bã:
-
Thái thú Tửu Tuyền là Tống Hạo, Thái thú Nam Đô là Sách Ph