
ta sẽ chỉ phải nghĩ về nó khi ngày mới bắt đầu. Còn bây giờ,
em muốn chúng ta dành trọn tâm tư cho thế giới của riêng chàng và em… Nụ cười
rạng rỡ đậu mãi trên khóe môi chàng không muốn tắt, chàng nhẹ nhàng gạt sang
bên những sợi tóc lòa xòa, ướt đẫm mồ hôi trên trán tôi, ghé sát vào tai tôi,
thì thào:
-
Ừ…
Chàng
âu yếm ôm tôi vào lòng, mới nằm được một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, chàng
bật dậy, với lấy y phục dưới chân giường, lôi ra một vật gì đó. Tôi nhận ra vật
dụng thiết thân của chàng - chiếc vòng mã não tôi tặng chàng năm xưa.
-
Năm nay ta không có tiền để mua quà sinh nhật tặng nàng, đành phải tự làm lấy.
Chàng
đẩy chuỗi hạt ra trước mặt tôi, lúc này tôi mới nhìn kỹ và phát hiện, chiếc
vòng mã não rất dài mà trước đây tôi phải quấn hai vòng mới vừa cổ tay, thì nay
đã được làm thành hai chiếc vòng nhỏ. Chàng chọn ra chiếc vòng nhỏ hơn, đeo vào
tay tôi, chiếc lớn hơn, chàng đeo vào tay mình. Chợt nhớ trước ngày thành hôn,
khi mà tôi đóng giả Hiểu Huyên, chàng đã lồng chiếc vòng mã não vào tay tôi khi
chúng tôi gặp nhau trong lán trại của Pusyseda. Khi ấy, thấy chiếc vòng quá cỡ
so với cổ tay tôi, chàng từng nói, sau này sẽ cắt ra làm thành hai chuỗi, không
ngờ, chàng đã thực hiện lời hứa đó.
-
Em yêu món quà sinh nhật này.
Sống
mũi cay cay, tôi mân mê, lật giở, ngắm nghía chuỗi hạt lóng lánh. Hình như còn
có chữ gì đó, nhìn kỹ mới biết, thì ra trên mỗi hạt mã não nhỏ màu đỏ đều có
khắc các chữ Hán. Đó là bảy chữ tượng hình được khắc rất điêu luyện: “Không phụ
Như Lai, không phụ nàng”.
Tôi
kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt êm dịu như nhung lụa của chàng đang bao
phủ mình.
-
Chuỗi hạt của ta cũng khắc “Không phụ Như Lai, không phụ nàng”.
Chàng
đưa tay lên cao, lắc lắc chuỗi hạt trước mắt tôi. Như chợt nhớ đến điều gì,
chàng lắc đầu than thở:
-
Nhiều lần ta định đem đi cầm cố, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ.
-
Chàng…
Tôi
ngắm nghía mấy chữ Hán thanh thanh, mềm mại ấy bằng cặp mắt tò mò:
-
Mã não vốn rất cứng, chàng khắc chữ lên đây bằng cách nào?
Chàng
mỉm cười:
-
Ta định tự mình khắc lấy, nhưng mất bao công sức mà vẫn không thành, lại còn bị
cắt vào tay nữa.
Thì
ra vết thương trên tay chàng là do khắc chữ. Không kìm nổi nỗi xúc động,
nước mắt tôi trào ra, tôi nâng bàn tay chàng lên, áp vào trái tim mình:
-
Chàng… sao chàng lại bất cẩn như vậy!
-
Ta không sao! Chàng cười dịu dàng:
-
Hết cách, ta đành nhờ Lý Cảo tìm giúp một thợ thủ công lành nghề. Ông ấy đã
khắc những chữ này bằng mũi khoan kim cương đó.
Thấy
tôi chực khóc, chàng vội vàng sáp lại, thơm vào má tôi:
-
Hôm nay là sinh nhật nàng, không được khóc.
Chàng
kéo tôi vào lòng, cảm thán mà mãn nguyện:
-
Nàng từng nói, câu thơ của nhà sư ấy đã gói trọn ước nguyện của ta trong kiếp
này, đúng không? So với ngài, Rajiva may mắn hơn rất nhiều. Nàng còn nói, vị sư
đó đã viết rất nhiều thơ tặng cho cô gái kia, nàng còn nhớ bài nào không?
Tôi
biết chàng muốn thay đổi đề tài để tôi không khóc nữa. Ngẫm ngợi một lát, tôi
ngồi thẳng dậy, đáp:
-
Thay vì ngâm thơ, em hát cho chàng nghe nhé! Lời bài hát cũng được chuyển thể
từ thơ của vị đại sư đó. Chàng có thể phá giới “tránh xa ca múa hội hè” không?
-
Nàng hát kia mà, tất nhiên là ta bằng lòng.
Chàng
ngồi dậy, quấn chăn bông kín người tôi, nhè nhẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt
long lanh như đang cười trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Tôi lấy giọng, cất
tiếng hát đằm thắm:
-
Vầng trăng vằng vặc trên đỉnh núi phía Đông, gương mặt thiếu nữ rạng rỡ trong
tim ta… Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không thấu hiểu, ta
đã chẳng thương nhau…
Ánh
mắt đắm đuối của chàng không ngừng dõi theo tôi, ánh mắt tán thưởng ấy đã cổ vũ
giọng hát của tôi truyền cảm hơn. Tôi không thể hát những đoạn mà âm vực lên
cao vút như danh ca Đàm Tinh, chỉ có thể cố gắng hát cho ra giai điệu mượt mà,
uyển chuyển của ca khúc, và bản thân cũng tự cảm thấy hài lòng với phần biểu
diễn của mình. Bây giờ tôi mới biết, được hát cho người mình yêu nghe, hạnh
phúc và lãng mạn nhường nào.
Hát
xong, tôi mỉm cười nhìn chàng. Chàng kéo tôi sát vào vai chàng, còn chàng thì
tựa lưng vào thành giường, tấm tắc khen:
-
Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không thấu hiểu, ta đã chẳng
thương nhau. Tình cảm của ta dành cho nàng, đúng là như vậy đó!
Tôi
tựa vào vai chàng, lồng tay vào bàn tay chàng, nhớ lại những bài thơ tình của
vị Đạt Lai đời thứ sáu - Tsangyang Gyatso. Nhiều bài thơ tình của ngài đã được
chuyển dịch sang tiếng Hán hiện đại, nên Rajiva chưa hẳn đã hiểu được ngay. Bởi
vậy tôi đã chọn một bài thơ mà nhà sư viết theo lối thơ cổ:
-
Một đời ngắn ngủi có bao nhiêu. Mơ được cùng em kết thương yêu. Ước chi trong
kiếp lai sinh ấy. Tựa cửa chờ em dưới ráng chiều.
Hồi
tưởng về cuộc đời ngắn ngủi mà bi kịch của Tsangyang Gyatso, tôi
bất giác thở dài:
- Kiếp này không được ở bên cạnh người thương, nên nhà sư đành gửi gắm niềm
hy vọng vào kiếp sau.
Mắt
chàng long lanh, nhìn tôi chăm chú:
-
Ta phạm nhiều tội nghiệt, có lẽ sẽ b