
ị đày xuống tầng địa ngục sâu nhất, chẳng
thể tái sinh. Nhưng nếu Phật tổ xót thương, ban cho ta kiếp sau, ta vẫn nguyện
được cùng nàng kết duyên chồng vợ, nàng có bằng lòng không?
Tôi
ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nhìn chàng:
-
Em tham lam hơn chàng, em muốn được làm vợ chàng đời đời kiếp kiếp. Dù phải
trải qua bao nhiêu cửa ải sinh tử, dù phải trầm luân đến bất cứ nơi đâu trong
vòng quay của lục đạo luân hồi, em vẫn muốn được ở bên chàng, được nắm lấy tay
chàng, ngả đầu vào vai chàng, cười trông nhân thế. Nếu như chàng bị đày xuống
tầng địa ngục sâu nhất, em nguyện được theo chàng. Chàng có đồng ý không?
Đôi
đồng tử màu xám nhạt ấy long lanh tựa châu ngọc, nụ cười quyến rũ ấy khiến
không gian xung quanh bừng sáng rạng rỡ. Những ngón tay đan chặt vào nhau,
chàng truyền sang tôi sức mạnh:
-
Nàng biết câu trả lời mà…
Ráng
chiều len qua ô cửa sổ, nhuộm cả căn phòng thành một màu hoa hồng tuyệt đẹp.
Chúng tôi chìm trong mắt nhau giữa không gian huyền hoặc ấy, hạnh phúc như hoa.
Hôm nay là ngày nắng đẹp nhất của mùa đông dằng dặc này. Phải chăng, nó báo
hiệu những ngày giá rét sắp kết thúc…
Đầu
tháng hai âm lịch, tức khoảng trung tuần tháng ba dương lịch, sau hơn một
tháng phong tỏa, cổng thành Guzang, cuối cùng cũng được mở. Cư dân trong thành,
ai nấy mặt mũi xanh xao, héo hắt, bị dồn đứng ở hai bên đường để nghênh đón
đoàn quân chống phản loạn của Lữ Quang trở về. Sau gần ba tháng trời không
ngừng rơi, băng tuyết đã tan chảy hoàn toàn trong tiết xuân ấm áp, để lộ ra vô
số rác rưởi la liệt khắp phố phường. Hôm qua, Lữ Thiệu đã đốc thúc quân
lính thu dọn, nhưng không bằng cách nào xóa sạch được dấu vết của nạn đói trầm
trọng vừa qua.
Đoàn
quân của Lữ Quang được đón rước trong tiếng kèn trống inh ỏi, nhưng phía sau âm
thanh náo nhiệt ấy là những gương mặt thẫn thờ, buồn thảm. Cờ bay phấp phới,
dọn đường cho Lữ Quang chầm chậm tiến vào. Bên cạnh ông ta là đám con cháu Lữ
Soạn, Lữ Hoằng, Lữ Long và Lữ Siêu, tên nào tên ấy vẻ mặt vênh vang, đắc ý. Sau
đoàn tướng lĩnh là đến đội binh sĩ, ai nấy mặt mày lem luốc, mỏi mệt rã rời, áo
quần rách nát, để lộ những sợi bông két bẩn, trên người họ, chỉ có chữ “lính”
in sau lưng áo là vẫn nhìn thấy rõ dù đứng từ rất xa. Lữ Quang xuất chinh dẫn
theo năm vạn quân, viện binh của Lữ Hoằng khoảng hơn ba vạn. Nhưng giờ đây,
theo tính toán sơ bộ của tôi, chỉ còn khỏang hơn ba vạn người. Tim
tôi đập mạnh, vậy là chỉ còn hơn một nửa số người sống sót trở về.
Sau
đội binh lính là đội xe bò chở hàng, trên những cỗ xe cỡ lớn chất ngất thứ gì
đó rất giống lương thực. Đám cư dân Guzang, sau nhiều ngày đói khát, khi nhìn
thấy hàng dài xe chở lương thực như vậy, bỗng nhiên náo động, ầm ĩ. Dân chúng
vỗ tay rầm trời, ùn ùn kéo về giữa phố, nhưng đã bị đám lính dẹp đường cản lại.
Từng cánh tay gầy guộc giơ ra, chới với trong không trung, kiếm tìm trong vô
vọng.
Số
lương thực lớn như vậy, chắc chắn không thể là lương thực còn dư sau trận đánh.
Trong cảnh đói kém này, đào đâu ra ngần ấy lương thực? Tôi đứng ở đầu phố, nhìn
đám người nhà họ Lữ đầy ngạo mạn mà cười buồn.
Thời
kỳ Thập lục quốc kéo dài hơn một trăm ba mươi năm, lật mở sách sử, sẽ thấy sự
xuất hiện thường xuyên của những dòng chữ ngắn ngủi thế này: “Mất mùa lớn, nạn
đói nghiêm trọng”. “Quan Trung xảy ra nạn đói, dịch bệnh hoành hành”. “Hạn hán,
bệnh dịch, giá lương thực tăng đột ngột”.
“Nước
lũ ngập năm châu: Kinh Châu, Dự Châu, Từ Châu, Dương Châu, Ký Châu”.
Chúng
ta vẫn thường tự mãn rằng: Trung Quốc đất đai rộng lớn, sản vật phong phú,
nhưng thực tế là đất tuy rộng mà sản vật không lấy gì làm phong phú. Do sự khác
biệt sâu sắc về địa lý giữa các vùng Đông – Tây – Nam – Bắc, nên hàng năm thiên
tai đều xảy ra cục bộ tại nhiều khu vực. Khi đất nước thống nhất, chúng ta có
thể thực hiện chính sách phân phối nguồn tài nguyên. Nhưng trong giai đoạn cát
cứ phân tranh, hoặc dưới sự thống trị của nhà cầm quyền quan liêu, hủ bại,
người dân tại những khu vực xảy ra thiên tai mà không được cứu trợ sẽ ra sao?
Họ chỉ có thể đi cướp bóc. Bởi vậy, “thiên tai” thường đi liền với “nhân họa”.
Trong giai đoạn chiến tranh xảy ra liên miên, hoặc khi một nhà nước đang đứng
bên bờ vực diệt vong, thì trong sách sử thường xuất hiện rất nhiều những ghi
chép về thiên tai. Những người mê tín cho rằng đó là do ý trời. Nhưng nguyên nhân chính là do nhà nước đã không biết cách phân phối nguồn tài
nguyên, thế nên, nạn đói và chiến tranh thường không bao giờ tách rời
nhau.
Như
vậy có thể thấy, Lữ Quang xuất chinh nhằm hai mục đích, chống phản loạn
và cướp lương thực. Hãy nhìn lại một cách tổng quát lịch sử của Dương Châu
trong giai đoạn này. Nhà Tiền Lương của họ Trương bị diệt vong từ lâu nên
tạm thời không xét đến, còn lại bốn nhà Lương cát cứ bốn vùng, cộng thêm nước
Tây Tần chiếm vùng Thanh Hải và Cam Nam, năm tiểu quốc này tuy thế nước yếu ớt
nhưng thường xuyên xảy ra xung đột. Từ góc độ kinh tế có thể thấy, diện tích lãnh
thổ nhỏ bé như vậy, lại không thể khôi phục sản xuất, ngư