
không phải
là nạn đói duy nhất. Thảm kịch tương tự sẽ còn tiếp diễn trên đất Lương Châu
này và thậm chí nó còn bi thương hơn thế. Dù là con người của tương lai, nhưng
ngoài việc biết trước những kết cục này ra, em chẳng thể làm gì để thay đổi
lịch sử. Em đã gắng hết sức, thực sự đã gắng hết sức rồi…
-
Ngải Tình…
Chàng
xiết chặt tôi trong lòng, vùi đầu vào gáy tôi, nước mắt chàng chảy xuôi
xuống cổ tôi.
-
Nàng đã khổ tâm biết chừng nào… Từ nay đừng giữ trong lòng, đừng ép mình chịu
đựng tất cả. Chúng ta là vợ chồng, nàng nên chia sẻ cùng ta, bất luận khó khăn,
gian khổ lớn đến đâu, hai ta sẽ cùng gánh đỡ. Nước mắt tôi lã chã rơi trên vai
chàng, thấm đẫm lớp áo nâu sòng đã bạc màu của chàng. Chưa kịp nói gì, bỗng tôi
trông thấy một cánh tay gầy rộc như cành cây khô với lên, nắm chặt lấy vạt áo
Rajiva. Rajiva thất kinh, vội kéo tôi ra phía sau. Đó là một người đàn ông toàn
thân chỉ còn da bọc xương, không sao đoán biết được tuổi tác, đang trong cơn
hấp hối, từng bước lê lết đến chân chúng tôi, gắng gượng ngẩng đầu, giọng nói
yếu ớt:
-
Pháp sư, con sắp chết rồi… ngài có thể tụng kinh siêu độ cho con được không?
Ngài tụng kinh cho con, tích đức giúp con, để kiếp sau con được đầu thai đến
nơi có thể ăn no mặc ấm, ngày nào cũng có màn thầu để ăn, cầu xin ngài…
Cánh
tay túm chặt vạt áo Rajiva từ từ buông xuống, Rajiva vội vàng lật người đó lại,
đưa ngón tay vào sát mũi, nhưng người đó đã tắt thở. Rajiva quay mặt đi, hai
hàng lông mày chau lại, đầy thương tâm. Chàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật
sâu, ngồi xuống xếp bằng trông tư thế thiền, lầm rầm tụng niệm, thành tâm cầu
phúc cho con người vô danh ấy. Âm thanh tụng niệm vang trong gió xuân lành
lạnh, trong nắng xuân bàng bạc, trôi đến từng hang đá trên khắp ngọn núi này.
Từ
hang đá sâu nhất đã có người bước ra, họ dìu nhau lại gần Rajiva. Nạn dân
trong các động đá trên cao cũng ùn ùn kéo xuống. Dưới ánh nắng mùa xuân chiếu
rọi, thân thể gầy guộc, thanh thoát của Rajiva tựa như hình hài của một vị Bồ
Tát. Chàng như một vị thánh đang chuyên tâm tụng kinh, từ con người
chàng, toát ra vầng hào quang thánh khiết, và như có sức mạnh của lực hướng
tâm, thu hút những con người vừa thoát khỏi kiếp nạn, lay động tâm can họ,
khiến họ thành tâm quy y.
-
Pháp sư! Xin hãy tụng kinh rửa tội cho con.
Một
người trong số họ bỗng gào lên thảm thiết, quỳ rạp xuống, vừa khấu đầu vừa lê
thân về phía Rajiva, đến trước mặt chúng tôi, người đó cứ dập đầu mãi không
thôi.
-
Con đã ăn thịt ba người, con đã đem con trai con, vợ con và mẹ con để trao đổi.
Phật tổ có thể xá tội cho con không? Con sẽ phải xuống địa ngục, đúng không?
Người
đó vừa dứt lời, những người khác đồng loạt quỳ xuống, tiếng khóc dậy trời, hết
lớp này đến lớp khác, như sóng dội cuộn trào.
-
Pháp sư con cũng đem con trai đi đổi. Con đáng tội chết, con sẽ xuống địa ngục.
Chỉ cầu xin ngài tụng kinh siêu độ cho đứa con tội nghiệp của con…
-
Pháp sư, cả con nữa! Xin hãy tụng kinh cho mẹ con. Lúc sống bà đã phải chịu bao
nhọc nhằn, đến lúc chết còn bị ăn thịt. Cầu mong kiếp sau bà sẽ không gặp phải
đứa con bất hiếu, bất nhân như con nữa…
-
Pháp sư, những người sống sót ở đây, ai mà không từng ăn thịt người, ai mà
không từng mặc quần áo của người chết, ai mà không mất cả gia đình người thân,
chỉ còn lại một mình trên cõi đời này. Những người bỏ mạng trên ngọn núi này
nhiều hơn rất nhiều so với những người còn sống sót… Rajiva lảo đảo đứng lên,
bước đến bên cạnh những người đang quỳ trước chàng, muốn đỡ họ dậy, nhưng không
ai chịu.
-
Xin lỗi, xin lỗi! Ta đã hứa sẽ không để ai chết đói, nhưng đã không thể bảo vệ
chúng sinh, đó là bởi vì ta bất tài vô dụng!
Nước
mắt chàng tuôn trào, chàng cúi gập người xuống, tự đấm vào ngực
mình. Tôi gạt lệ, vội chạy đến kéo chàng lại.
-
Pháp sư, xin ngài đừng tự trách mình, ngài đã gắng hết sức rồi!
Hô
Diên Bình cũng đến đây, anh ta kêu lớn, nước mắt lưng tròng. Theo sau anh ta là
hai trăm con người được chúng tôi cứu giúp. Hô Diên Bình quỳ xuống, những người
phía sau nhất loạt đổ rạp người xuống theo, họ trịnh trọng vái lạy chúng tôi.
Nước
mắt chảy tràn trên mặt, Hô Diên Bình chống hai tay, ngẩng lên nhìn Rajiva:
-
Nếu không có ngài, hơn hai trăm con người sẽ không thoát khỏi số kiếp ăn thịt
người hoặc bị người khác ăn thịt. Chính ngài đã cứu sống chúng tôi, pháp sư,
ngài là cha mẹ đã tái sinh ra chúng tôi. Ân đức này, chúng tôi không bao giờ
quên.
Rajiva
kéo Hô Diên Bình đứng lên, nhưng không ăn thua, chàng tiếp tục kéo những người
phía sau, nhưng không ai chịu nhúc nhích. Chúng tôi đã khóc thương đến tan nát
cả cõi lòng, đứt từng khúc ruột. Ngọn núi trơ trụi không một bóng cây ngọn cỏ
ấy, bỗng chốc như bị rung chuyển bởi những tiếng ai oán dữ dội ấy. Một nhóm
người đi lên từ phía lối mòn. Dẫn đầu là Lữ Thiệu và Lữ Hoằng. Phía sau bọn họ
là Mông Tốn, Đỗ Tấn và Đoàn Nghiệp. Họ đứng đó giữa những thanh âm vang động
núi đồi của tiếng kêu thương chất ngất, ai nấy đều kinh khiếp khi đưa mắt quan
sát số nạn dâ