
lại đây, để ta kỳ cọ cho nàng.
Tôi
nghe lời, xoay người lại, nhưng đã vô tình chạm phải “vật đó” của chàng, hai má
tôi nóng bừng như bị ánh mặt trời mùa hạ thiêu đốt. Chàng sững người, sau đó áp
sát thân thể nóng bỏng của mình vào lưng tôi, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi,
thì thầm, âu yếm: - Ta muốn nàng…
Toàn
thân tê dại, cảm giác như có một ngọn lửa đột ngột bùng lên từ phần bụng dưới,
bản năng kích thích tôi phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi quay đầu lại,
đắm đuối ngắm nhìn đôi mắt sâu hun hút của chàng, môi hé mở, mắt khép lại.
-
Nhưng không phải ở đây, nước lạnh sẽ khiến nàng bị cóng mất.
Chàng
bất ngờ bật cười, khẽ tách ra khỏi tôi, vỗ nhẹ vào trán tôi, bắt đầu công việc
kỳ lưng cho tôi bằng một mảnh khăn tắm.
-
Nên là… nàng đừng tưởng tượng lung tung, tập trung tắm rửa đi.
Tôi
ngượng chín mặt.
Chúng tôi dắt tay nhau ra khỏi buồng tắm, gương mặt cả hai đều đỏ như gấc chín,
không biết có phải vì hơi nước quá nóng hay không? Vừa bước vào một căn phòng
khác và chốt cửa lại, chàng đã lùa tay xuống dưới gáy, nâng đầu tôi lên và hôn
tôi. Tôi tựa lưng vào tường, để mặc môi chàng tìm và cuốn lấy môi mình, để mặc
lưỡi chàng thám hiểm trong miệng mình. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào
nhau, phả lên má lên mắt lên trán, nóng ran, ngọn lửa khao khát bị kìm nén bấy
lâu, nay đã được dịp cháy bùng.
Đã
bao lâu rồi chúng tôi chưa được dành cho nhau? Kể từ khi nạn đói ập tới, trong
đầu chúng tôi chỉ toàn những vấn đề sinh tồn. Trại tị nạn trong không gian gia
đình quá ư chật chội, dạ dày gõ trống mỗi đêm, trong tình cảnh ấy, ai còn có
thể nghĩ tới thứ gì khác ngoài miếng cơm manh áo? Hôm nay, được ăn một bát mì
to kèm thịt, được tắm rửa sạch sẽ sau một tháng trời nhịn tắm, lại có một căn
phòng sáng sủa, thoáng đãng dành riêng cho hai chúng tôi thế này, ngọn lửa khát
khao ấy không bùng lên mới lạ.
Miệng
chàng vẫn vương vất hương vị của món mì khi nãy, toàn thân chàng vẫn tỏa ra mùi
đàn hương quyến rũ thân thuộc. Đó là mùi vị đặc trưng của cơ thể chàng, mùi
hương ấy đã hớp hồn tôi từ khi chàng còn là một thiếu niên. Bao năm qua, tôi
như một con nghiện, chìm đắm trong mùi hương ấy, không sao “cai” nổi. Tôi tham
lam liếm đầu lưỡi chàng, mời gọi chàng “giao lưu”. Tôi khẽ cắn vào lưỡi chàng,
như để thưởng thức lại hương vị thơm ngon của bát mì khi nãy, “động thái” đó
khiến chàng rên lên khe khẽ.
Hơi
thở ngày một gấp gáp, hừng hực, ngọn lửa trong mắt chàng bùng lên mãnh liệt.
Một tay đỡ lấy vai tôi, tay kia luồn xuống dưới eo tôi, nụ hôn nồng nàn chưa
dứt, chàng đã nhấc bổng tôi lên.
-
Ngải Tình, nàng gầy đi nhiều quá…
Tôi
ngả đầu vào ngực chàng mỉm cười, bàn tay mân mê gương mặt thanh tú với hàng
lông mày dài, cao vút của chàng, dịu dàng nói:
-
Chàng cũng vậy…
Đặt
tôi lên chiếc giường đã được trải một chiếc ga sạch sẽ, chàng trùm người lên cơ
thể tôi, bàn tay với những ngón thon dài, gầy guộc âu yếm vuốt ve gương mặt
tôi, ánh mắt chứa chan yêu thương:
-
Chờ khi nạn đói này qua đi, ta nhất định sẽ vỗ béo cho nàng trắng mập ra mới
được.
Tôi
gật gầu, khẳng khái đáp:
-
Vâng, em đồng ý, béo ục ịch còn hơn là gầy trơ xương, không thèm đua đòi thân
hình siêu mỏng!
Chàng nhìn tôi băn khoăn, không hiểu “siêu mỏng” có nghĩa là gì. Lúc này
tôi làm gì còn tâm trạng giải thích nữa. Tôi níu lấy cổ chàng, cùng chàng
tiếp tục cuộc hân hoan, giao quyện, quấn quít. Hơi thở ngày một gấp gáp, nặng
nhọc hơn, ánh mắt như mê đi, ngón tay chàng tựa như những ngọn đuốc, chạm đến
đâu là đốt cháy cơ thể tôi đến đấy. Chiếc nhẫn cưới treo trên chiếc cổ thiên
nga thon dài của chàng lúc lắc qua lại trên ngực tôi, như muốn kết hợp với
nhiệt độ cơ thể chàng khêu gợi những khát khao cháy bỏng, thầm kín trong tôi.
-
Vợ yêu ơi…
Giọng
nói yêu chiều chộn rộn bên tai, trái tim tôi đập loạn, chờ đợi, khao khát.
Như
con thuyền nhỏ giữa biển động sóng xô, hết lớp này đến lớp khác cuồn cuộn, trào
dâng, sóng thuyền lên đỉnh cao bồng bềnh.
-
Ta yêu nàng…
Mồ
hôi chàng chảy xuôi theo gò má, nhỏ xuống ngực tôi. Chiếc nhẫn cưới đung đưa
trước ngực tôi, đón lấy giọt mồ hôi, rồi lại đung đưa trở về khuôn ngực chàng.
Những dao động qua lại ấy tạo nên trước mắt tôi ảo giác về một chùm sáng rực
rỡ, kỳ ảo như bông hoa trong sương sớm.
-
Ngày mai hãy về, được không?
Tôi
hỏi chàng khi sóng triều của cuộc đam mê đã thôi dâng, hơi thở đã lấy lại nhịp
đều đặn. Tôi biếng nhác tựa người vào bờ vai gầy guộc của chàng, vòng tay qua
chiếc cổ thiên nga quyến rũ của chàng. Thực lòng, tôi không muốn dứt ra
khỏi khoảnh khắc ngọt ngào, say mê này chút nào!
-
Được chứ!
Chàng
kéo chăn cho tôi, dịu dàng nói:
-
Lý Cảo bảo rằng chúng ta có thể ở đây bao lâu cũng được, nhưng như thế không
ổn, ta chỉ đề nghị ông ấy cho mượn phòng một ngày thôi.
-
Một ngày là đủ rồi.
Tôi
cọ người vào vai chàng, lòng đầy mãn nguyện.
-
Chúng ta phải chăm lo cho hơn hai trăm con người trong nhà. Nhưng hôm nay, hãy
tạm quên đi trách nhiệm đó. Bất luận gánh nặng đó nhọc nhằn bao nhiêu, em
mong rằng, chúng