
ông nào có thể ép buộc em cả.
Tôi níu sát hơn nữa
vào khuôn ngực chàng, đan tay vào tay chàng:
- Huống hồ, chàng đâu
phải một kẻ vô danh tiểu tốt, vả lại giờ đây ông ta cũng chưa phải là vua một
nước. Tranh thê đoạt thiếp của người khác sẽ gây bất lợi cho ông ta, con người
khôn ngoan, gian xảo ấy, chắc chắn hiểu rõ điều này.
- Ta biết này có đủ
khả năng tự bảo vệ, nhưng để vợ mình ngày ngày đến nhà người đàn ông khác, ta
thấy…
Tôi sững sờ! Chàng
đang ghen ư? Cõi lòng ngập đầy buồn tủi của tôi bỗng trào dâng niềm hạnh phúc
ngọt ngào, tôi bật cười khi nước mắt vẫn chưa khô. Thật tiếc là trong bóng đêm
mịt mùng, tôi chẳng thể quan sát biểu cảm của gương mặt chàng khi ghen. Đặt tay
lên môi chàng, tôi ghé sát tai chàng, rủ rỉ: - Rajiva, chàng tin tưởng
tình yêu em dành cho chàng không gì có thể lay chuyển được chứ?
Chàng gật đầu cả
quyết.
Tôi trải rộng bàn tay
chàng ra, nắm chặt tay mình lại, đập khẽ vào lòng tay chàng:
- Em xin thề không bao
giờ làm điều gì có lỗi với chàng, như vậy, chàng đã yên tâm chưa?
- Nàng đã sát cánh
cùng ta vượt qua bao gian nan khổ ải, làm sao ta có thể không tin nàng được! Có
điều, Mông Tốn chẳng phải chính nhân quân tử…
Chàng thở dài khe khẽ,
hôn lên trán tôi:
- Nàng phải hết sức
cẩn trọng…
Chúng tôi ôm nhau thật
chặt, quấn quyện trong nụ hôn dài bất tận, bàn tay đan kết trong nhau. Tôi bỗng
thấy mình được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh, sức mạnh để tiếp tục sống…
Ngày hôm sau, như
thường lệ, sau khi kết thúc giờ học, tôi cõng tải gạo, bước ra khỏi cổng chính
nhà Mông Tốn. Điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc là Rajiva và Hô Diên Bình đang
đứng chờ tôi. Thấy tôi, chàng khẽ mỉm cười, nụ cười đã lâu lắm rồi tôi mới được
nhìn ngắm. Lúc chàng cười, cả con người chàng như sáng bừng lên, rạng rỡ. Ánh mặt
trời hiếm hoi giữa ngày đông giá lạnh đổ xuống tà áo cà sa màu nâu sòng của
chàng những chùm sáng lung linh, sưởi ấm cả một khoảng trời âm u. Tuyết tan ra
ngày một nhiều, tí tách nhỏ giọt từ những mái hiên, tựa như thanh âm của một
trân mua nhỏ.
Hô Diên Bình đón lấy
tải gạo từ tay tôi, nháy mắt đầy ẩn ý. Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Rajiva đã nắm
tay tôi, kéo tôi đi về một hướng khác. Quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Hô
Diên Bình đâu cả.
- Rajiva, chúng ta đi
đâu vậy?
Chàng thận trọng đỡ
tôi bước qua một vũng nước, quay lại nhìn tôi tủm tỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa
ánh mặt trời:
- Đến nơi nàng sẽ
biết.
Tôi tròn xoe mắt ngắm
nhìn căn phòng hoa lệ trước mặt, rồi quay sang Rajiva dò hỏi, nhưng chỉ thấy
trên gương mặt gầy guộc của chàng là nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện, đôi
đồng tử màu xám nhạt không ngừng dõi theo từng biểu cảm của tôi. Thấy tôi quá
đỗi ngạc nhiên, niềm vui nở bừng trên gương mặt chàng, kéo dãn đôi mày thường
ngày vẫn nhíu lại, và quét sạch những u sầu đè nặng nhiều tháng qua.
- Đây là nhà trọ lớn
nhất trong thành Guzang của Lý Cảo. Gặp phải nạn đói, nên tạm thời đóng cửa.
Hôm nay, ông ấy cho chúng ta thuê trọ miễn phí căn phòng thượng hạng nhất ở
đây.
Chàng ôm lấy vai tôi
dịu dàng nói: - Việc trong nhà nàng không cần bận tâm, ta đã căn dặn Hô
Diên Bình. Hôm nay, nàng hãy vui vẻ đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình
ở đây nhé!
Tôi nhìn lại căn phòng
thoáng đãng, sạch sẽ, đã bao lâu rồi mới lại được nhìn thấy một nơi đẹp đẽ thế
này? Sống mũi cay cay, chưa kịp cất lời đã nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chàng tủm
tỉm cười, đỡ tôi ngồi xuống ghế, tự mình ra mở cửa.
Cửa vừa mở, tôi liền
ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, là mùi thơm của thịt! Khứu giác của kẻ luôn
luôn trong trạng thái nửa ngày chịu đói, lâu dần đã trở nên vô cùng nhạy bén.
Chàng nói lời cảm ơn, bưng vào một bát mì nóng bốc hơi nghi ngút, đặt trước mặt
tôi. Tôi tròn xoe mắt, thèm thuồng, miệng nuốt nước bọt ừng ực.
Bát mì rất to và rất
đầy, bên trên là những lát thịt mỏng. Một mình tôi không thể ăn hết, thầm nghĩ,
đây hẳn là “thâm ý” của Lý Cảo.
Chàng đưa đũa cho tôi,
dịu dàng cười bảo:
- Đây là mì trường
thọ, dành cho ngày sinh nhật. Nàng từng nói, ở thời đại của nàng, nếu không có
bánh ngọt, người ta sẽ ăn mì vào ngày sinh nhật, với mong muốn được trường thọ…
Tôi xúc động, sụt sịt,
ngước nhìn chàng, tươi cười:
-
Chúng ta cùng ăn nhé! Chàng lắc đầu, khẽ đáp:
-
Nàng ăn đi. Nàng quên là ta không được phép dùng bữa sau giờ ngọ rồi ư?
-
Đó là trong điều kiện bình thường, còn bây giờ nạn đói đang hoành hành, Phật tổ
chắc chắn sẽ thấu hiểu.
Tôi
gắp một miếng thịt, đưa tới miệng chàng, nũng nịu: -Chàng không ăn, em cũng
không ăn. Chàng nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười tươi tắn, khẽ gật đầu, ngoan
ngoãn đón lấy miếng thịt và nhai ngon lành. Một bát mì mà hai chúng tôi ăn mãi
không hết. Bởi vì, tôi phải chờ chàng ăn hết một miếng mới chịu ăn miếng tiếp
theo. Lúc đầu chàng chỉ ăn chút ít cho tôi vui lòng. Nhưng chàng ăn bao nhiêu,
tôi sẽ ăn bấy nhiêu, chàng bảo no rồi, tôi cũng gác đũa bảo no rồi. Chàng đành
đầu hàng, cùng tôi ăn cho bằng hết bát mì, húp cạn cả nước dùng.
Hôm
nay tôi đã được một bữa no đã đời! Tôi chường bụng