Old school Swatch Watches
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327931

Bình chọn: 7.00/10/793 lượt.

n người, chúng ta phải chia khẩu phần của mình thành

hai trăm phần. Nếu không có họ, chúng ta hoàn toàn có thể ung dung cơm no áo ấm

vượt qua mùa đông này.

Những giọt lệ dồn đọng

trong khóe mắt chàng, từ trong đáy mắt ấy, những tia sáng lấp lánh vẫn chiếu ra

như muốn thiêu đốt người đối diện. Hai tay chàng đỡ lấy vai tôi, giọng nói run

rẩy, từng chữ từng chữ thốt lên đầy khó khăn:

- Ngải Tình, nàng hối

hận ư?

Một giọt tuyết tan len

theo mái ngói, nhỏ xuống cổ tôi, lạnh thấu xương, lạnh vào tận tâm can. Giọng

nói đột ngột vút cao vì mất tự chủ và còn vì muốn trút bỏ mọi nỗi niềm:

- Nếu em không phải vợ chàng, chắc chắn em không có đủ dũng khí để bao bọc họ.

Rajiva, em ích kỷ hơn chàng rất nhiều. Thời đại của em dạy em rằng, con người

ta sống trước hết phải vì mình. Em không vĩ đại như chàng. Khi mà bản thân cơm

ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, em không thể nghĩ tới

việc cứu giúp những người hoàn toàn xa lạ. Em giúp đỡ những người này, không

phải xuất phát từ lòng nhân từ gì cả. Có thể lúc bình thường em sẽ vui lòng làm

vậy, nhưng khi lâm vào hoàn cảnh đói khát, em vẫn phải nghĩ đến bản thân mình

nhiều hơn.

Tôi cắn chặt môi, để

cơn đau giữ cho tôi được tỉnh táo đôi chút. Tôi thoát ra khỏi đôi tay chàng,

tạo một khoảng cách nhất định, cười mỉa mai, chua xót:

- Chàng rất kinh ngạc

phải không? Kinh ngạc vì không ngờ, người vợ mà chàng đã khổ sở vượt qua mọi

gian khó để được chung sống cùng lại là kẻ ích kỷ, hẹp hòi, đáng sợ đến vậy,

phải không?

Tôi gạt sang bên cánh

tay chàng đang muốn đưa về phía tôi, lùi lại phía sau một bước, tôi gần như gào

lên:

- Vào cái ngày bụng dạ

cồn cào tưởng chừng không chịu nổi vì đói, em từng oán trách chàng, trách chàng

đã giữ họ lại. Nhưng trách cứ hoàn trách cứ, em không thể nhẫn tâm đẩy hơn hai

trăm con người ấy ra ngoài đường. Vì bước qua cánh cổng nhà mình, họ sẽ chết

chắc. Nhưng nếu không để họ đi, lẽ nào chúng ta sẽ chết đói cùng họ?

Cơn gió mang theo cái

lạnh buốt sắc của mùa đông thổi bay đám rác rưởi bên lề đường, cuốn lên không

trung, quét qua hai chúng tôi. Vệt sáng hiếm hoi phía chân trời đã bị mây đen

che khuất, nên trời lại trở về với sắc màu u ám đến ngột ngạt. Trong con ngõ

nhỏ thanh vắng, chỉ có tiếng tôi đang gào thét, đang trút giận, âm thanh ấy dội

lên bức tường gạch màu nâu những cung bậc thê lương.

- Em luôn một lòng

muốn giúp chàng, chưa bao giờ oán thán nửa lời, bởi vì em yêu chàng, yêu chàng tới mức, em sẵn sàng cùng chàng đối mặt với đói khát, nhất quyết không

trở về thời đại của mình. Chàng muốn họ ở lại, chàng muốn họ được sống. Được

thôi, vậy thì em sẽ giúp chàng đạt được mục tiêu đó bằng mọi cách. Em cũng là

một tín đồ của Machiavelli, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, mục đích

của em ở đây là: tiếp tục sống. Thay đổi lịch sử thì đã sao? Chàng có chấp nhận

hay không thì đã sao? Những điều này chẳng thể ngăn trở mong muốn của em,

rằng bản thân sẽ tiếp tục sống và chàng sẽ tiếp tục sống…

- Ngải Tình, nàng…

Không chịu nỗi phải

chứng kiến nỗi đớn đau tột cùng và sự chấn động mãnh liệt dâng lên trong mắt

chàng, tôi lạnh lùng quay gót, bước về nhà. Đi được một đoạn thì nghe có tiếng

bước chân lạo xạo phía sau, tôi biết đó là chàng, liền cắn môi, sải bước nhanh

hơn. Chàng vẫn theo sát phía sau tôi, chỉ yên lặng không nói. Tiếng bước chân

chầm chậm, nặng nề, tựa như chiếc búa sắt gõ động tâm can tôi. Nước mắt lã chã,

tôi lấy tay gạt đi, lồng ngực căng ra và hít vào thật sâu, thật đầy luồng không

khí buốt lạnh. Lúc này, hãy cho tôi được giải tỏa căng thẳng một lần. Nếu

không, tôi sẽ không chịu nổi nữa. Không biết tôi còn có thể chịu đựng được bao

lâu nữa…

Hai chúng tôi cứ thế

lặng lẽ trở về nhà. Buổi tối, khi đi ngủ, chàng vẫn ôm tôi như mọi ngày, nhưng

hoàn toàn im lặng. Ngày hôm sau, chàng sắp xếp để các đệ tử ra phố khất thực,

còn mình thì ở nhà, lặng lẽ quan sát tôi. Bước ra khỏi cổng chính, tôi cảm nhận

được ánh mắt bi thương ấy đang ở phía sau mình, cảm giác đó, tựa như một thanh

kiếm sắc đang cắt nhỏ trái tim tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi,

kiên quyết không quay đầu lại.

Hôm đó, Hô Diên Bình

đến đón tôi và cõng gạo về. Rajiva cả ngày ở nhà, trầm ngâm không nói

năng, ánh mắt buồn bã không ngừng dõi theo tôi. Hôm đó, chúng tôi không ai nói

với ai lời nào, mọi người trong nhà nhận ra sự bất thường đó, ai cũng

kiệm lời và đi ngủ sớm.

Trước khi đi ngủ, tôi

không quên bôi thuốc vào vết thương trên tay chàng. Tận dụng ánh sáng bàng bạc

của vầng trăng treo ngoài cửa sổ, tôi đưa mắt sát vào vết thương của chàng,

kiểm tra. Sắp lành rồi, chỉ cần chịu khó bôi thêm vài ngày là sẽ ổn. Ngẩng đầu

lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương của chàng, chàng hé môi chừng như định nói gì,

nhưng tôi đã quay mặt đi, đặt tay chàng xuống, đứng lên, bước về phía chiếc

giường. Vùi mình trong chăn, nghiêng người về phía tường, thu mình vào một góc.

Chàng lên giường, nằm

xuống cạnh tôi, vẫn đưa tay ra ôm lấy tôi như thường lệ. Tôi xoay lưng về phía

chàng, mặc chàng vòng tay qua ôm lấy mình.