
Tôi
đón lấy, gọi Mộ Dung Siêu tới, rửa sạch vết thương và bôi thuốc cho chú nhóc. -
Xin hỏi, vì sao tướng quân lại đến đó? Vừa bôi thuốc cho Mộ Dung Siêu tôi vừa
gạn hỏi.
-
Đến khi nào cô mới chịu gọi ta là Mông Tốn?
Anh
ta hỏi ngược lại tôi. Tôi sững người: - Điều đó có quan trọng không?
-
Không, tùy cô thôi.
Anh
ta hậm hực, nghiêng đầu, nói:
-
Một phụ nữ yếu đuối như cô, cõng trên lưng ngần ấy lương thực, không bị người
ta cướp mới lạ.
Tôi
lặng im không nói. Không phải tôi chưa nghĩ đến nguy cơ ấy, nhưng
tôi nào dám nói với Rajiva về nguồn gốc số lương thực này. Hôm nay là buổi lên
lớp thứ hai, nhân lúc Rajiva cùng các đệ tử ra phố khất thực, tôi đã lên đến
nhà Mông Tốn. Tôi cũng chỉ dám giảng bài trong vòng một tiếng, vì tôi phải về
nhà trước khi Rajiva về. Sẽ tiếp tục tình trạng này trong bao lâu ư? Hiện tôi
chỉ nghĩ ra cách giải thích duy nhất là mua lương thực bằng khoản tiền
bán miếng ngọc bội và chiếc trâm ngọc kia. Lòng rối như tơ vò, chắc chắn
tôi không thể tiếp tục nói dối chàng, thêm nữa, đúng như Mông Tốn nói, số lương
thực này đủ khiến người ta nổi điên đến mức có thể giết người để cướp đoạt.
Thấy
tôi yên lặng hồi lâu, Mông Tốn khịt khịt mũi, hắng giọng:
-
Cô hãy đem thuốc về và nhớ bôi đều đặn mỗi ngày. Hôm nay tôi sẽ đưa cô về.
Tôi
giật bắn cả người, nhận thấy vẻ lạnh lùng thường ngày biến đâu mất, ánh mắt
đang nhìn tôi chứa đựng sự quan tâm, lo lắng lạ lùng. Ánh mắt hiền hòa ấy, tôi
chưa bao giờ bắt gặp ở anh ta. Tim đập dữ dội, tôi vội cúi đầu, chăm chú lau
rửa vết thương.
Thuốc
trị thương rất quý, nhưng còn…
-
Cảm ơn tướng quân đã tặng thuốc, nhưng ngài không cần đưa tôi về nhà đâu…
Siêu ơi, cháu đi gọi chú Nghiêm đến đây nhé! Tôi ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung
Siêu, căn dặn:
-
Nhớ đừng cho pháp sư biết.
Mộ
Dung Siêu gật đầu và biến mất nhanh chóng. Tôi soi gương kiểm tra vết thương,
cũng may chỉ bị hắn túm tóc, bây giờ da đầu không còn đau nữa. Nhưng vết thương
trên trán đã sưng tấy, tôi tự bôi thuốc cho mình, vừa bôi vừa mừng thầm:
may mà không để lại sẹo.
Xử
lý xong vết thương, tôi trịnh trọng cúi đầu, cảm tạ Mông Tốn:
-
Tôi không biết lấy gì để báo đáp ơn cứu mạng của tướng quân, vậy trước khi
người nhà của tôi đến, tôi có thể giảng chương tiếp theo hầu tướng quân được
không? Chương này có tên gọi “Làm thế nào giành được một vùng lãnh thổ bằng
quân đội và năng lực của cá nhân nhà lãnh đạo?”.
Anh
ta hậm hức vài tiếng, nhìn thẳng vào tôi bằng vẻ lạnh lùng:
-
Rất công bằng, sòng phẳng! Cứu cô một lần đổi được một chương trong cuốn
sách quý.
Tôi
nghiêng đầu, gắng gượng ổn định nhịp thở, cố xua đi vết đau trên
trán và cái bụng rỗng đang gõ trống.
-
Quan điểm của vĩ nhân trong cuốn sách này là: người không dựa dẫm vào vận may
là người có thể duy trì được địa vị của mình một cách vững chắc. Ông… - Vì sao
không cho pháp sư biết?
Tôi
sững người, anh ta ngắt lời tôi vì chuyện này ư? Tôi cười buồn, Rajiva
cao ngạo là thế, sao chàng có thể để tôi đổi lấy lương thực bằng cách này?
-
Pháp sư cũng là đàn ông, nếu biết ngày nào cô cũng đến nhà một kẻ háo sắc…
Anh
ta đến bên tôi, đảo qua đảo lại một vòng, ánh mắt hỗn hào dồn vào ngực tôi, sáp
lại bên tai tôi, buông giọng lẳng lơ:
-
Ngài sẽ nghĩ gì về giá trị của năm đấu gạo mỗi ngày?
Tôi
trừng mắt nhìn anh ta, càng nhìn điệu cười bông lơi của anh ta càng bực mình,
tôi gằn giọng:
-
Tướng quân, cuốn sách quý này quan trọng hơn việc làm vẩn đục mối quan hệ của
chúng ta chứ?
Anh
ta ngửa cổ cười lớn:
-
Rất bình tĩnh! Bị đe dọa mà không hề hoang mang.
Sau
đó, anh ta thôi cười, đổi giọng nghiêm túc:
-
Đúng như cô nói, ta biết điều gì mới là quan trọng. Hôm nay cô không cần giảng
bài thêm nữa, cô sẽ ngất vì đói đấy!
Được
thế thì còn gì bằng, tôi thả người xuống ghế, cố gắng giảm thiểu tối đa năng
lượng tiêu hao của cơ thể. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, không ai nói gì, chỉ
có đôi mắt chim ưng của anh ta là không chịu ở yên một chỗ mà liên tục đảo
quanh trên người tôi.
Tôi
chỉ còn cách nhắm mắt lại để khỏi phải bực mình. Tôi nghe thấy tiếng cười khe
khẽ bên phía đối diện. Lát sau, anh ta ra ngoài một lúc rồi quay lại, nói với
tôi:
-
Cô ăn chút gì đó rồi hãy về.
Giọng
nói nhỏ nhẹ, và hình như pha chút dịu dàng, nhưng điều đó càng khiến tôi lo sợ.
Đúng lúc người hầu bưng lên một đĩa thịt dê thì Hô Diên Bình đến. Tôi cưỡng lại
thứ hương vị thơm ngon nhất trần đời ấy bằng toàn bộ sức lực, kiên quyết đứng
lên, xin phép ra về, mặc cho gương mặt của Mông Tốn bỗng trở nên u ám.
Từ
chối đĩa thịt dê ấy không phải vì tôi kiêu kỳ, sĩ diện, mà vì tôi… không dám.
Nếu tỉnh táo, tôi vẫn còn súng gây mê để tự vệ. Nhưng một khi ăn phải đồ ăn đã
bị tẩm thuốc mê chẳng hạn, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng
không gột sạch được oan ức. Chỉ e anh ta đã nảy sinh ý đồ đó. Con người này
thật khiến người khác phải khiếp sợ.
Hô
Diên Bình đưa tôi về nhà. Trên đường đi, chúng tôi đã bàn bạc và thống nhất
rằng, hàng ngày anh ta sẽ đến nhà Mông Tốn đón tôi và không được