
Dù không nói năng gì, nhưng chúng
tôi đều biết người kia không sao ngủ được. Đã gần ba tiếng chúng tôi không nói
với nhau câu nào, đây là lần cãi vã lớn đầu tiên của chúng tôi vì những bất
đồng trong quan niệm về giá trị.
Tôi cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, ai đúng ai sai có nghĩa lý gì đâu! Yêu nhau ngần ấy thời gian, tôi cứ
nghĩ, cái ngăn cách giữa hai chúng tôi là thân phận nhà sư và tín ngưỡng Phật
giáo của chàng. Nhưng bây giờ xem ra, vượt qua mọi trở ngại để đến với nhau
không khó bằng yêu thương, sát cánh bên nhau giữa lúc khốn cùng trong thời buổi
li loạn, đói khổ. Có thật là vợ chồng nghèo, làm việc gì cũng khó không? Lẽ
nào, tình yêu sâu đậm của chúng tôi cũng không thể vượt qua nổi rào cản này?
Chợt trong chăn có
tiếng gãi sồn sột, tôi biết, hai chân chàng đang cọ vào nhau. Chợt nhớ
đến vết nứt nẻ trên chân chàng, chắc rằng hơi nóng trong chăn đã khiến chàng
ngứa ngáy khó chịu. Tôi khoác áo, ngồi dậy, lần đến cuối giường, đưa tay tìm
kiếm hai bàn chân chàng, đặt lên lòng, xoa bóp cho chàng dễ chịu. Bỗng chàng bật dậy, rút chân về, ôm chầm lấy tôi. Áp má vào lồng ngực chàng, tôi
nhận thấy chàng đang khẽ run rẩy. Trong bóng đêm, bờ môi mềm mượt của chàng
lướt trên má tôi, tìm kiếm môi tôi, run rẩy, hít hà. Tôi đáp lại chàng, hôn lên
mắt chàng, vị mặn mòi thấm vào đầu lưỡi, thì ra chàng đang khóc. Trái tim tôi
như vỡ òa, tôi áp môi mình vào môi chàng, chúng tôi cuốn vào nhau. Chàng
vươn lên, hôn vào mắt tôi, khi làn môi mềm mại ấy lướt qua, tôi mới chợt nhận
ra, không chỉ mình chàng đang khóc.
- Rajiva, em xin lỗi,
em là con người của thế kỷ XXI, em ích kỷ hơn chàng rất nhiều. Chàng không hề
sai, dù cho con người thời hiện đại không tán đồng quan điểm về giá trị của
chàng, còn cho rằng kiên trì, đức độ, bao dung và thanh cao như chàng là cổ hủ
đi nữa. Còn em thì sao? Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ quan điểm hiện đại trong tư
tưởng của Machiavelli đã chắc gì là đúng! Thực ra nói rằng, em muốn mọi người
được sống tiếp, chẳng qua chỉ là một cách biện hộ cho việc em sử dụng thủ đoạn
không mấy vẻ vang để đạt được mục đích của mình mà thôi…
- Nàng không sai…
Chàng ngẹn ngào thì
thào bên tai tôi:
- Sinh ra trong gia
đình vương giả, từ nhỏ ta đã quen với cuộc sống được cung phụng, no đủ, người
hầu kẻ hạ, chưa từng nếm trải nỗi cực khổ của người đời. Bản thân ta lại chỉ
biết tụng kinh giảng đạo, mà những tri thức đó hoàn toàn không có tác dụng gì
trong lúc thiên tai dịch họa này, chẳng giúp ta có được gạo ăn, đừng nói đến
cứu giúp người khác. Ta có lòng muốn giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn, nhưng
không biết lượng sức mình, càng chẳng thể ngờ, trận đói này lại kéo dài như
vậy, khiến ngay cả chúng ta cũng phải chịu cảnh đói khát. Ta làm chồng mà để vợ
mình phải chịu khổ cực…
Tôi cắn chặt môi mới
kìm chế được mình không bật khóc. Mười mấy con người đang nằm đằng sau tấm rèm
này. Tôi ghì chặt lấy chàng, hôn lên bờ môi chàng, thì thầm vào tai chàng:
- Không, người phải
xin lỗi là em. Rajiva, đừng tự trách mình. Không ai có đủ khả năng thay đổi
tình trạng này, kể cả người đến từ tương lai như em. Chúng ta không phải nhà
cầm quyền, chàng đã bị họ Lữ kia tước đoạt quyền lực tôn giáo, nên khi đối mặt
với nạn đói, chàng cũng giống em, chúng ta chỉ là những thường dân tội
nghiệp. Chàng đã làm tất cả những gì có thể: ngày ngày đi khất thực, đến nhà
các bá quan văn võ trong triều thuyết giảng kinh Phật để đổi lấy lương thực.
Bây giờ, xin hãy để em giúp chàng. Dù có thế nào, một mình em sẽ gánh chịu hậu
quả, sẽ không để chàng bị liên lụy…
Môi chàng áp lên môi
tôi, ngăn tôi nói tiếp, chúng tôi cuốn lấy nhau say mê. Chàng dịu dàng
kéo tôi vào lòng, giọng chàng êm ái mà rành rọt:
- Ta đã suy nghĩ rất
nhiều và hiểu ra rằng, tuy Mông Tốn là kẻ xảo quyệt, nhưng dù sao cũng hơn
nhiều tên họ Lữ kia, nên nàng làm vậy là đúng. Nàng gây ra nghiệp chướng, vì nàng là vợ ta, vì nàng muốn giúp ta cứu người. Nên bất luận bị đầy
xuống tầng đại ngục nào, dù phải lên núi đao, xuống chảo dầu, ta đều bằng lòng
gánh chịu thay nàng.
Nước mắt tuôn rơi, tôi
ngả mình trên vai chàng, nghẹn ngào:
- Em không muốn như
vậy…
Chàng khẽ cười, ôm lấy
hai vai tôi, bàn tay chắc nịch truyền sức mạnh cho tôi:
- Vậy, chúng ta sẽ
cùng nhau đối diện.
- Vâng!
Tôi hôn lên gò má gầy
guộc của chàng, ghé sát vào tai chàng, thì thầm:
- Rajiva, chỉ cần vượt
qua giai đoạn khó khăn này, em sẽ không tiếp tục giảng bài cho Mông Tốn nữa.
Hãy cho em thêm chút thời gian…
Chàng trả lời tôi bằng
nụ hôn nồng nàn, những sợi râu lún phún trên cằm chàng cọ vào da mặt tôi ran
rát, giọng chàng như gió thoảng bên tai:
- Ta không muốn nàng
đến đó, phần cũng vì ích kỷ. Tuy không biết nàng là người đến từ tương lai, nhưng
những tri thức của nàng chắc chắn sẽ cuốn hút Mông Tốn. Ngải Tình, trí tuệ uyên
bác của nàng là kho báu mà không người con gái nào ở thời đại này có được. Nếu
Mông Tốn sinh lòng muốn chiếm hữu nàng…
- Chàng đừng lo, em
biết cách tự bảo vệ. Nếu em không tự nguyện, thì trên đời này, không người đàn