
u, đơn độc.
Vào khoảnh khắc bóng hình ấy khuất dạng, tôi không sao nén nổi lòng, hai hàng lệ tuôn trào, âm thầm nhỏ xuống tấm chăn mỏng mùa hè.
Ngày thứ hai, sau khi Phan Trưng kết luận tôi mắc bệnh huyết hư, Mông Tốn đã đến nhà tôi một mình. Rajiva lịch thiệp để anh ta gặp riêng tôi. Lúc gặp mặt, anh ta cứ nhìn tôi trân trân, một lát sau, không nói không rằng, bỏ ra về. Anh ta đi rồi, Rajiva có vẻ băn khoăn, nhưng chàng
không hề hỏi tôi câu nào.
Rajiva xin Lữ Quang cho nghỉ phép, Lữ Quang thấy chàng chẳng còn tâm
tư đâu mà lo chuyện triều chính, ông ta dĩ nhiên rất vui lòng để chàng
được ở nhà chăm sóc vợ. Các đệ tử đã đem tiền đi trả cho từng hộ hảo tâm quyên góp lúc trước, sau đó, Rajiva sắp xếp để họ tụ tập trong khuôn
viên Phật đường của nơi tạm gọi là chùa này. Chàng vẫn đều đặn dẫn dắt
đệ tử tụng kinh buổi sáng và buổi chiều, mỗi ngày dành ra một canh giờ
để giải đáp những câu hỏi về Phật pháp. Thời gian còn lại, chàng dồn hết cho tôi.
Bây giờ, cứ cách năm ngày, Phan Trưng lại đến khám bệnh cho tôi một
lần. Mông Tốn, kể từ sau hôm đó đã không đến nữa, nhưng anh ta vẫn nhận
chi trả toàn bộ kinh phí khám chữa bệnh cho Phan Trưng. Thi thoảng lại
có người mang thuốc quý đến nhà cho tôi, hỏi của ai tặng, họ nhất định
không chịu nói, những là nhân sâm, nhung hươu, đồi mồi, bột trân châu…,
mang đến biếu mà không cần biết tôi có ăn được hay không.
Chuẩn bị bước sang tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng bức. Em bé của tôi đã tròn năm tháng, mỗi ngày tỉnh giấc, tôi lại thấy bụng mình to
hơn hôm trước một chút. Bụng càng lớn, càng nóng nực. Chàng không để tôi chạm tay vào bất cứ công việc gì, kể cả việc tắm rửa và thay quần áo
cho tôi, chàng đều tự mình làm hết. Những việc vặt vãnh xưa nay chàng chưa bao giờ phải động chân động tay, thì nay, bất kể là việc
gì, hễ liên quan đến tôi là chàng không chịu để người khác làm thay.
Dù tôi đã chăm chỉ uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, hạn chế tối đa việc
vận động, luôn giữ cho tâm trạng được nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng tôi
vẫn tiếp tục chảy máu cam. Nghiêm trọng hơn, khoảng cách giữa các lần
chảy máu cam ngày càng ngắn, và máu chảy rất lâu mới chịu ngừng. Mặt mày Rajiva bạc phếch như tờ giấy trắng, toàn thân run rẩy, ôm miết tôi vào
lòng. Như thể chàng lo sợ chỉ cần khẽ buông tay là tôi sẽ biến mất,
thành ra tôi luôn là người phải động viên chàng rằng tôi không sao cả.
Tựa cằm lên vai chàng, tôi ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Không một gợn mây, tiếng ve kêu râm ran, gió nóng phả vào phòng, nhưng
không làm ấm nổi cõi lòng giá lạnh của tôi.
- Rajiva, chàng sao vậy?
Mở mắt đã thấy trời sáng rõ, tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ. Chàng
ngồi bên mép giường, nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt bần thần, hai mắt đỏ
hoe, thâm quầng, râu mọc lún phún trên cằm, sắc mặt tiều tụy, nhợt nhạt.
Tôi chợt nhớ ra:
- Chàng đã thức cả đêm ư?
Chàng nắm lấy bàn tay tôi đang vuốt ve gương mặt chàng, cười dịu dàng:
- Ta muốn ngắm nàng thêm nữa…
Sao chàng nói vậy? Tôi sợ hãi, muốn ngồi dậy, nhưng chàng đã giữ tôi lại.
- Ngải Tình, lần này nàng nhất định phải nghe ta.
Giọng chàng trầm ấm, truyền cảm nhưng đầy bi lụy.
Chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Ta đã suy nghĩ rất nhiều, cách duy nhất để cứu được nàng và con là
để nàng trở về. Nàng từng nói, trình độ khoa học ở thời đại của nàng rất phát triển, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Nàng trở về đó, tính mạng
của cả nàng và con sẽ được đảm bảo.
Tôi lắc đầu, ngồi dậy, nhào vào lòng chàng, bật khóc thảm thiết:
- Rajiva, nếu em quay về, có thể sẽ không gặp lại chàng được nữa…
Chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, giọng kiên định: - Dù đời này
không được gặp lại nàng nữa, ta cũng phải để nàng trở về. Đó là vì nàng, và vì con chúng ta…
- Không, em không muốn xa chàng…
- Ngải Tình, hãy nghe ta nói!
Chàng ôm chặt đầu tôi, cưng nựng:
- Nàng không chỉ là vợ ta, nàng còn là một người mẹ nữa.
Chàng giữ chặt hai vai tôi, nhìn tôi chăm chú:
- Thời đại của ta là thời đại của chiến tranh liên miên, thiên tai
đầy rẫy, bản thân ta lại bị giam cầm, ta không thể cho con mình một môi
trường sống lý tưởng. Nàng hãy đưa con đến thời đại một nghìn năm sau,
để con được vui hưởng thái bình, an lạc, đời sống sung túc, no đủ, lớn
lên mạnh khỏe, rắn rỏi. Nếu phải lựa chọn, ta bằng lòng để con mình
trưởng thành trong thời đại của nàng… Còn về phần mình…
Thấy tôi vẫn lắc đầu mãi không thôi, chàng khẽ hôn tôi, mỉm cười:
- Nàng đi rồi, ta sẽ chuyên tâm tu hành, mai danh ẩn tích, chờ đợi
mười sáu năm sau sẽ đến Trường An truyền báo đạo Phật và dịch thuật kinh văn. Dù chỉ đơn độc một mình, ta cũng phải hoàn thành sứ mệnh được Phật tổ giao phó, phải ra sức xây dựng nền tảng Phật pháp ở Trung Nguyên.
Sau đó, ta sẽ mỉm cười đợi nàng nơi địa ngục. - Rajiva, chàng không cô
đơn một mình, ngày sau chàng sẽ có thê thiếp và hai người con sinh đôi, ở Trường An chàng còn có mái ấm của riêng mình nữa. Em không muốn đi, là
vì em không muốn…
Tôi ngừng khóc, lòng đau như cắt, nức nở:
- Chàng quên em…
- Nàng nói gì vậy?
Chàng giận dữ