
ngày trăn trở có nên giết nàng hay
không.
Anh
ta ngửa cổ cười lớn, nhưng trong giọng cười chứa đựng nỗi buồn mênh mang và cô
độc.
Một
lát sau, điệu cười tắt dần, anh ta nắm tay tôi chặt hơn, như thể muốn nhìn thấy
tôi đau đớn.
-
Nàng chết sẽ có lợi cho ta. Người phụ nữ như nàng không nên sống trên cõi đời
này.
Giọng
nói của anh ta run run, tôi gắng gượng chịu đau, mỉm cười:
-
Mông Tốn, tôi không hận ngài, tất cả đều do số phận sắp bày. Vả lại tôi cũng
không còn thời gian để hận ai nữa.
Cánh
tay khẽ buông, anh ta đăm đắm nhìn vào gương mặt tôi, ánh mắt mơ hồ, sau
đó lắc đầu cười buồn, lẩm nhẩm:
-
Ngay cả hận ta nàng cũng không buồn hận…
-
Mông Tốn, ngài sẽ xưng vương lập quốc, trở thành vua một nước, nhưng ngài
không phải là người được trao cho sứ mệnh kết thúc thời kỳ loạn lạc này.
Tôi
lấy giọng bình tĩnh, nói với anh ta: - Số phận của ngài cũng đã được an bài.
Đôi mắt chim ưng thôi lơ đễnh, tập trung hơn và có vẻ lo lắng hơn, anh ta nhìn
tôi rất lâu mới cất giọng nặng nề:
-
Số phận ư…
Bật
cười mỉa mai, rồi lại thở dài ảo não: - Số phận ư… Hai ta gặp nhau cũng là do
số phận…
Anh
ta lắc đầu, quay mặt sang hướng khác. Lúc trở lại nhìn tôi, nỗi bi thương đã
dần lẩn khuất, trầm ngâm một lát, anh ta cất giọng bình thản:
-
Nàng còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?
-
Mông Tốn, pháp sư mong muốn khai mở động đá, xây chùa Đại Phật trên núi Bậc
Thang, nhưng bị Lữ Quang ngăn cản. Ngày sau, khi tiếp quản thành Guzang, ngài
có thể giúp pháp sư hoàn thành tâm nguyện này không?
-
Được, ta hứa với nàng. Anh ta gật đầu cả quyết: - Sau khi lên ngôi, ta sẽ phong
pháp sư làm quốc sư, và Phật giáo sẽ trở thành quốc giáo.
Chưa
kịp nói lời cảm ơn, anh ta đã lại hỏi tiếp:
-
Còn tâm nguyện gì nữa không? Tôi ngẫm nghĩ một lát, đáp: - Mong ngài yêu
thương, chăm lo cho muôn dân, đừng để thảm cảnh người ăn thịt người xảy
ra tại Lương Châu này lần nữa. Ngoài ra, ngài nên trọng dụng các nho sĩ, giúp
các nhân tài người Hán có thể an cư lạc nghiệp trên mảnh đất Tây Bắc này. -
Được, ta sẽ thực hiện.
Anh
ta gật đầu, lại gần tôi hơn nữa, cặp mắt chim ưng không rời khỏi gương mặt tôi:
- Còn điều gì muốn nói với ta nữa không?
Chợt
nhớ đến Rajiva một mình mòn mỏi chờ đợi suốt mười sáu năm sau khi tôi ra đi,
đột nhiên sống mũi cay xè. Tôi gắng kìm chế cảm xúc, ngước nhìn Mông Tốn:
-
Sau khi tôi ra đi, xin ngài đừng gây khó dễ cho pháp sư. Xin hãy tận dụng mối
quan hệ của ngài với Lữ Thiệu, giúp pháp sư có được chút tự do nhất định.
-
Được, ta còn ở Guzang ngày nào, sẽ dốc sức trợ giúp pháp sư ngày ấy.
Anh
ta tiếp tục sáp lại gần tôi hơn nữa, khoảng cách lúc này chỉ còn là nửa gang
tay, giọng nói cũng hạ thấp hết mức:
-
Còn gì nữa không, còn điều gì muốn nói với ta nữa không?
Tôi
ngoảnh mặt đi khi nghe được giọng nói ấy chất chứa nỗi niềm trông đợi, tôi hỏi:
-
Ngài muốn tôi nói gì?
Anh
ta sững sờ, một lúc lâu sau mới lắc đầu, ngồi thẳng lên, cười buồn:
-
Không có gì…
Anh
ta đứng lên, bước về phía cửa, cánh cửa bật mở, mùa hè rực lửa, ánh nắng chói
chang nhuộm hồng bóng dáng con người ấy. Tiếng bước chân ngập ngừng nơi ngưỡng
cửa, anh ta không quay đầu lại, chỉ có tiếng thở dài man mác đưa đẩy trong
không gian oi nồng:
- Ngải Tình, ra đi
thanh thản…
Sống mũi tôi cay cay,
Mông Tốn không biết tôi rời khỏi thời đại này, anh ta nghĩ rằng tôi sắp chết.
“Ra đi thanh thản” là lời chúc cuối cùng dành cho tôi. Cuộc chia biệt giữa hai
chúng tôi sẽ là “sinh ly” hay “tử biệt”? Ngày sau dẫu có trở lại, tôi cũng
không gặp lại anh ta nữa, giống như tôi không thể gặp lại Pusyseda vậy. Mặc dù
tôi luôn tỏ ra đề phòng và cảnh giác với anh ta, nhưng anh ta chưa từng hại
tôi. Và đúng ra, tôi còn phải cảm ơn anh ta nữa, vì anh ta đã cố gắng giúp tôi
theo cách của mình. Vậy nên, tôi nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy, thầm cất
tiếng: cảm ơn ngài, Mông Tốn…
Rajiva giúp tôi mặc áo
chống tia phóng xạ, đeo đồng hồ vượt thời gian và khoác ba lô. Từng thứ một,
từng việc một, cẩn trọng, tỉ mỉ. Tôi vốn nghĩ sẽ không bao giờ phải đụng vào
những vật dụng này nữa, nhưng bây giờ, tôi vẫn phải nhờ vào mối dây liên hệ với
thế kỷ XXI này để giữ lấy tính mạng của mình và em bé của tôi. Rajiva lặng lẽ
quấn rất nhiều lớp áo bông lên phần bụng bầu, để tránh em bé của chúng tôi bị
tổn thương khi tôi tiếp đất.
Mồ hôi lấm tấm trên
sống mũi chàng, lúc chàng cúi thấp xuống, tôi thấy lưng chàng cũng đã đầm đìa.
Lớp áo cà sa dính chặt vào thân người, làm lộ rõ tấm lưng xương xương của
chàng.
Sau khi được quấn ngần
ấy lớp áo bông, mồ hôi trên người tôi trào ra như suối. Chàng lau mồ hôi trên
trán tôi, nâng đầu tôi lên, dịu dàng nói:
- Trước đây, chưa lần
nào ta tiễn nàng đi, lần này thì được rồi.
Chỉ thế thôi tôi đã
thấy mắt mình cay xè, chàng hôn lên mắt tôi, thấm đi những giọt xót xa ấy:
- Đừng khóc, không tốt
cho em bé.
Chàng mân mê chiếc
khăn lụa Atala quấn quanh cổ tôi, lồng tay phải của chàng vào tay tôi, tôi chạm
vào chiếc nhẫn cưới trên tay chàng. Hôm nay, chàng đã tháo chiếc