
được thức khuya,
ngủ nướng ít thôi, đừng thích ăn gì là ăn, phải ngơi nghỉ, cũng đừng quên…
- Được rồi, em biết
rồi!
Tôi lè lưỡi chọc
chàng, rồi xịu mặt ra khi nhìn xuống lớp áo bông trên bụng, phụng phịu:
- Chàng còn nói nữa,
em sẽ đổ ra cả cân mồ hôi cho mà xem.
Chàng sững lại, ánh
mắt dồn vào bụng bầu của tôi, lặng lẽ quay đi chấm nước mắt, rồi ôm chặt tôi
vào lòng:
- Phải nhớ, tính mạng
của nàng quan trọng hơn cả, sau đó mới đến em bé…
- Chàng đừng lo, trình
độ khoa học kỹ thuật ở thời đại của em rất phát triển, em nhất định sẽ sinh con
an toàn… - Ngải Tình…
Chàng thở dài, đặt tay
lên bụng bầu kềnh càng của tôi, ánh mắt u buồn:
- Xin lỗi vì ta không
thể cùng nàng nuôi nấng con cái, để nàng phải một mình vất vả…
- Bé yêu của chúng ta
sẽ hiểu rằng, con có một người cha tuyệt vời nhất trên đời.
Giọng tôi nghẹn ngào,
tôi đưa cánh tay phải lên để được nhìn kỹ hơn chiếc vòng mã não. Ánh nắng buổi
trưa len qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, trên chuỗi hạt mã não, hàng chữ
“Không phụ Như Lai, không phụ nàng” lấp lánh, rạng rỡ. - Em sẽ dành chuỗi
hạt này cho con… Chàng gật đầu, cũng bắt chước tôi, nhấc cánh tay phải lên, để
lộ chuỗi hạt của chàng. Đôi mắt sâu hun hút ấy khép lại, chiếc cổ thiên
nga vươn lên cao, hai hàng lệ lăn theo gò má gầy guộc, nhỏ xuống…
Nụ hôn dài ngút ngàn,
tưởng chừng bất tận rồi cũng phải kết thúc, miệng tôi vẫn còn vương vít mùi đàn
hương dìu dịu của chàng. Chàng nhẹ nhàng rời tôi ra, đeo găng tay
và mũ bảo hiểm cho tôi. Tôi vặn nút, đèn xanh nhấp nháy, bắt đầu tính giờ.
Chúng tôi chỉ có một phút thôi, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, tự
dặn lòng không được khóc, tôi phải mỉm cười khi ra đi, vì dù tôi đã chụp mũ bảo
hiểm, nhưng tôi tin chàng có thể cảm thấy.
Chàng nhìn tôi, chầm
chậm lùi bước ra phía cửa, ánh mắt lưu luyến mãi nơi tôi. Đến ngưỡng cửa, tay
vịn vào cánh cửa, ánh nắng buổi trưa đổ trên vai chàng, nhuộm màu nâu sòng của
áo cà sa thành sắc vàng rực rỡ, nửa cánh tay để trần lấp lóa màu da bánh mật.
Chàng hít một hơi thật sâu, nhìn thêm một lần nữa, như thể muốn in lại khoảnh
khắc này mãi mãi trong trí nhớ.
Tôi gật đầu mỉm cười,
chỉ còn nửa phút nữa thôi, và chàng vẫn không chịu rời mắt khỏi tôi.
- Rajiva, đóng cửa lại
đi. Giọng tôi cũng đang run rẩy. - Chàng nhớ lát nữa không được quay lại nhìn
chùm sáng đó. Khi xác định chắc chắn trong phòng không còn bất cứ luồng ánh
sáng khác lạ nào, mới được bước vào…
Tôi không nhớ đây là
lần căn dặn thứ bao nhiêu nữa. Nhưng mắt tôi không thể rời khỏi bóng chàng, đây
là khoảnh khắc cuối cùng…
Cánh cửa đóng lại,
đồng hồ hiển thị chỉ còn chưa đầy mười giây…
- Rajiva, chờ em…
- Ừ…
Giọng chàng nghẹn
ngào, len qua khe cửa, trôi đến bên tai tôi.
Sau gần hai năm tôi
mới thấy lại cảm giác lộn nhào khi vượt không gian. Khoảnh khắc vút lên ấy, tôi
vẫn nghe tiếng chàng hét lớn:
- Mình ơi, hãy sống
thật vui vẻ…
Tôi có khóc không, tôi không còn nhớ nữa, trong khoảnh khắc chuyển đổi thời gian
và không gian ấy, tôi đã rơi vào trạng thái u mê, tôi chỉ biết duy nhất một
điều là phải bảo vệ bụng bầu của mình. Con yêu, gắng lên con nhé…
Bên tai tôi vẳng lên
tiếng bước chân hối hả, ráng mở mắt, tôi lờ mờ nhìn thấy mấy người mặc áo blue
trắng. Tôi được đặt lên cáng, cố nắm chặt tay người đi bên cạnh và nhận ra đó
là Tiểu Nhiếp, cán bộ phòng nghiên cứu. Trước lúc rơi vào trạng thái hôn
mê, tôi chỉ kịp nhớ rằng, mình đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần câu nói: Xin hãy
giữ lấy con tôi…
Xe lửa giảm tốc độ, chuẩn bị vào ga, tôi đứng lên thu dọn hành lý.
Những tiếng tấm tắc khen ngợi râm ran cả khoang hành khách,
thu hút rất nhiều khách đi tàu từ các khoang khác chen chúc lại xem.
Tôi đưa mắt về phía trung tâm đám đông, chú nhóc mặc chiếc quần yếm
hình gấu Teddy đang chớp chớp đôi mắt to màu xám nhạt, điềm tĩnh nhìn
các cô chú, anh chị xúm xít quanh mình.
- Nhà Tần thống nhất Trung Quốc khi nào? Chàng trai ngồi phía đối
diện vừa mở cuốn “Bách Khoa toàn thư về Trung Quốc dành cho thiếu nhi”
vừa đặt câu hỏi.
- Năm 221 trước Công nguyên.
Giọng nói bập bẹ măng sữa, nhưng gương mặt nghiêm nghị ông cụ non
trông rất buồn cười. Chàng trai trẻ hậm hực rút tiếp một viên kẹo sô cô
la, nhét vào chiếc túi ngực của chú nhóc. Chiếc túi bé xíu chẳng mấy
chốc đã đầy chặt những kẹo là kẹo.
- Thế bé có thể liệt kê theo thứ tự thời gian sáu nước bị Tần diệt không?
Đó là câu hỏi của một cô sinh viên ngồi cạnh chú nhóc.
- Hàn, Triệu, Ngụy, Sở, Yên, Tề.
Chú nhóc đối đáp lưu loát, không cần suy nghĩ, đám đông lại được một trận cười sảng khoái.
- Một câu khó hơn nhé, nếu nhóc trả lời đúng, chú sẽ tặng nhóc cả túi kẹo này.
Một người đàn ông ngoại tứ tuần, đeo kính cận, hào hứng sáp lại gần, nháy mắt ranh mãnh với chú nhóc:
- Cháu có biết sáu nước này bị Tần tiêu diệt vào những năm nào không?
Đôi mắt to màu xám nhạt đảo liên hồi, sau hướng ánh nhìn về phía tôi. Tôi mỉm cười gật đầu, khoác ba lô lên vai. - Năm 230 trước Công nguyên, diệt Hàn. Năm 229 trước Công nguyên, diệt Triệu. Năm 225