
hép mình, chuyên tâm nghiên cứu
tiếng Hán, ta đã đọc gần hết số sách tiếng Hán ta có.
Chàng không cho tôi ra khỏi giường, tôi đành dùng bữa tại chỗ.
- Nghiên cứu quy tắc về âm luật và văn luật của tiếng Hán để tìm ra
phương pháp chuyển dịch những câu kinh văn tiếng Phạn sang tiếng Hán một cách vần vè, nhịp nhàng, dễ đọc dễ thuộc. Dẫn dắt đệ tử tu tâm dưỡng
tính, cứ thế mười sáu năm trôi đi rất nhanh.
Chàng âu yếm quan sát tôi ăn cơm, và không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
- Ta cũng nghe lời nàng, thi thoảng bày ra một vài quẻ bói và tiên
đoán một vài điều. Câu chuyện sợi chỉ ngũ sắc đốt cháy thành tro mà có
thể tụ lại thành hình, thực chất chỉ là trò phù phép, đánh lừa thị giác
của người khác mà thôi.
Tôi há hốc miệng, tròn xoe mắt:
- Chàng… chàng vốn không đồng tình với họ Lữ và phản đối trò bói toán kia mà?
- Ta không làm việc đó vì họ Lữ kia. Chảng mỉm cười đầy ẩn ý: - Ta
làm vậy nhằm thu hút sự chú ý của vua Diêu Hưng nước Tần, khiến ngài
nghĩ rằng ta có pháp lực thần thông và muốn mời ta về Trường An.
Tôi hoàn toàn ngỡ ngàng. Trước đây tôi đã từng khuyên nhủ nhiều lần,
gợi ý nhiều lần, nhưng chàng đều kiên quyết từ chối, vậy mà bây giờ…
Nhận thấy vẻ băn khoăn của tôi, chàng mỉm cười hồn hậu, sau đó lấy lại vẻ nghiêm trang, nói:
- Ngải Tình, nàng từng nói: không dựa vào nhà cầm quyền, pháp sự khó thành. Những kẻ gian hùng và đầy dã tâm ấy, làm gì có người nào thật lòng tín Phật? Họ chỉ mượn danh thờ Phật để xoa dịu
lòng dân mà thôi. Vì vậy, ta đã sử dụng chiêu bài hợp tác. Nếu Diêu Hưng là người có thể trợ giúp ta hoàn thành sứ mệnh và tâm nguyện cả đời,
thì ta làm những việc đó đâu có gì sai trái.
Vậy là, sau rốt, chàng cũng đã hành động như vậy. Trước kia, chàng
vốn cao ngạo, chính trực, không đồng tình với những trò mê tín, bùa
phép, nhưng thời buổi loạn lạc đã khiến chàng thay đổi. Thành công của
cuộc đời chàng là nhờ vào những thay đổi bất đắc dĩ ấy…
- Ngải Tình, hẳn nàng cũng biết, năm cuối cùng ta ở Guzang, Lương
Châu đã trải qua nạn đói khủng khiếp hơn rất nhiều nạn đói sáu năm về
trước.
Tôi gật đầu. Chính tôi cũng đã nói cho chàng nghe chuyện này. Chàng
đứng lên, chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng. Tấm lưng cao gầy của
chàng hình như đã còng xuống đôi chút, bóng dáng ấy vẫn cô liêu, đơn độc như ngày nào.
- Thư Cừ Mông Tốn giết Đoàn Nghiệp rồi xưng vương, thừa dịp Guzang
đói kém, tiến đánh Lữ Long. Thời gian đầu cuộc chiến, Mông Tốn không gặp thuận lợi, nên hắn đã vận chuyển một trăm ngàn đấu lương thực đến ngoại thành Guzang hòng mượn danh cứu trợ để lôi kéo quân lính của Lữ Long.
Chàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu, giọng chàng run rẩy:
- Lữ Long kiên quyết không mở cổng thành, lương thực cạn
kiệt, củi đốt cho mùa đông cũng hết sạch, cây cối trong thành Guzang bị
chặt phá không còn gốc nào, thảm cảnh người ăn thịt người diễn ra mỗi
ngày. Không còn đường sống nữa, người dân cầu xin được ra ngoài thành
làm nô lệ cho đội quân của Mông Tốn. Lữ Long lo sợ Mông Tốn dùng lương
thực làm mồi nhử, kích động quần chúng nổi loạn, làm phản, đã thẳng tay
đàn áp và giết hại hàng nghìn người dân vô tội! Mùi xú khí của xác chết
nồng nặc khắp nội thành Guzang. Khi Lữ Long đầu hàng Diêu Hưng, số lượng người chết đói ở thành Guzang lên đến hơn một trăm ngàn người, cả thành phố dường như không còn ai sống sót!
Chẳng còn bụng dạ nào để ăn tiếp nữa, tôi khoác áo, bước đến bên
chàng, nắm lấy bàn tay đang run lên của chàng. Chàng quay đầu lại, khẽ
kéo tôi vào lòng, nuốt vào trong nỗi xót xa đang dâng lên nghẹn ngào,
khép mắt lại, nỗi bi ai phủ lên gương mặt thông tuệ, bác ái của chàng:
- Ngải Tình, dù nàng đã cho ta biết trước mọi chuyện, và ta cũng hiểu rằng, ta chẳng thể làm gì để cứu vãn kiếp nạn này, ta vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu. Việc
làm đó của ta khiến Lữ Long nổi giận. Trong lúc ta và các đệ tử bị hắn
giam cầm, hắn đã hạ lệnh chôn sống những người dân vô tội ấy. Nếu Lữ
Long không vì muốn lấy lòng Diêu Hưng mà để ta sống sót, thì ngay cả ta
cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn đó. Trong nạn đói ấy, ta thậm chí đã
không bảo vệ nổi, dù chỉ mấy trăm con người…
Tôi đưa tay lên vuốt ve bờ vai gầy guộc của chàng, lòng quặn thắt:
- Xin lỗi vì em đã không ở bên lúc chàng gian nan nhất. Em đã để chàng một mình chịu khổ…
Chàng lắc đầu, gác cằm lên đỉnh đầu tôi:
- Lúc bị giam cầm, ta lấy làm mừng rằng nàng đã trở về thời hiện đại, nếu không, cả nàng và con sẽ phải chịu khổ cùng ta.
Chàng khẽ rời tôi ra, gật đầu, mỉm cười:
- Thuở thiếu thời, ta luôn mong muốn tạo dựng tông phái riêng và khát khao trở thành một bậc danh sư lỗi lạc. Nhưng sau mười bảy năm lưu lạc ở Lương Châu, ta nhận ra rằng, việc xây dựng tông phái của riêng mình
không quá quan trọng. Nếu ta chấp bút viết kinh luận Đại Thừa, thì ngoài Katyayana[1'>, những người khác chẳng thể sánh bằng. Nhưng dù ta có viết kinh sách, thảo luận thuyết, lập tông phái, thì ở Trung Nguyên, nơi mà Phật pháp không hưng thịnh, nơi những người am hiểu
giáo lý Đại Thừa