
tôi gặp trên đường đi về địa điểm của chùa
Thảo Đường. Theo sự chỉ dẩn của vị thái giám nọ, tôi phi như bay với tốc độ của
vận động viên điền kinh một trăm mét. Ống tay áo rộng thùng thình và chiếc váy
lòa xòa vướng víu, tôi bèn kéo tất cả lên và ôm gọn lại, chẳng cần biết trông
mình lúc này ra sao. Chạy được khoảng một dặm thì nhìn thấy công trình kiến
trúc gì đó rất giống đền chùa miếu mạo ở phía trước, có lẽ là chùa Thảo Đường.
Tim tôi đập thình thịch, chàng, đang ở đó…
Tôi dừng lại khi thấy
lính gác cổng, phải làm thế nào bây giờ? Nhác trông thấy một chiếc chổi nằm ở
góc sân. Tôi chậm rãi bước đến, cầm cán chổi lên, sửa sang đầu tóc, cố gắng giữ
nhịp thở ổn định, bước về phía cổng chùa.
Quả nhiên đã bị chặn
lại. Tôi rút chiếc trâm cài đầu và bông tai, ý nhị nhét vào tay hai tên lính
gác, miệng cười thật tươi:
- Thưa hai anh, tôi
vừa đến vườn Tiêu Dao nhận việc, hôm nay đến phiên trực nhật, nhưng không may
lạc đường, đến muộn. Mong hai anh giúp đỡ, cho tôi vào chùa, nếu không,
tôi sẽ bị quản giáo trách phạt.
Hai tên lính gác thấy
đồ trang sức lấp lánh ánh vàng mà mỉm cười hoan hỉ, đồng ý cho tôi vào.
Có một lối đi lát đá
xanh dẫn tới chính điện, hai bên là hai hàng tùng bách cao ngút ngàn. Tuyết
đọng lại trên những chạc cây, muôn hình vạn trạng. Trên đường đi vẫn có lính
gác, vẻ trang nghiêm, kính cẩn. Tôi cúi đầu, cầm chổi quét đất, chầm chậm di
chuyển về phía chính điện. Thi thoảng lại nhìn trộm đám binh lính, sau khi nhận
thấy họ không có biểu hiện gì khác thường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lối đi lát đá xanh ấy
sao mà dài đến vậy. Tôi vẫn chầm chậm đưa đều cán chổi, nhưng tâm trí dường như
đã rời khỏi thân thể này từ lâu, đang từng bước, chậm rãi, tiến tới gần chàng…
Càng tới gần tòa chính
điện giản dị với mái lợp rơm khô, tim tôi đập ngày càng nhanh. Rajiva, em chờ giây phút này đã sáu năm. Tuy sáu năm nhớ nhung mòn mỏi, nhưng em
có nhóc Rajiva để an ủi, bé là mối dây kết nối giữa hai ta. Còn chàng, chàng
chỉ có một mình, lẻ loi, vò võ chờ đợi suốt mười sáu năm trời. Vì sao thời gian
đối với em và đối với chàng lại thiếu công bằng đến vậy?
Tôi chầm chậm bước lên
bậc tam cấp, một bậc, hai bậc, ba bậc. Nhịp tim đập dồn dập như nhịp trống, ầm
ào như sấm động. Chàng bây giờ trông thế nào? Đuôi mắt đã thêm nhiều nếp nhăn?
Chàng vẫn gầy guộc như xưa? Vết lở loét vì giá rét mùa đông còn tái phát không?
Hai tay nắm chặt cây
chổi, tôi chậm rãi đưa gót về phía cánh cửa đại điện. Bước qua bậc cửa này, sẽ
là một thế giới khác, qua bậc cửa này, chàng và em sẽ được đoàn tụ ư?
Vì sao chân tôi lại
run lên bần bật thế này? Vì sao mỗi bước đều khó nhọc và gian nan thế này? Hình
như đang có rất nhiều người ngồi xếp hàng trong đại điện. Họ là ai, tôi chẳng
có thời gian mà nghĩ nhiều. Ánh mắt tôi, toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn cả
vào bóng dáng gầy guộc trên đài cao phía trước.
Bóng người cao gầy
đang bước xuống và đang hối hả lao về phía em là chàng ư? Em không thấy rõ,
nước mắt đã che khuất tầm nhìn của em, trước mắt em chỉ còn là một khoảng không
mơ hồ. Có phải ai đó đang hô hoán? Vì sao em có cảm giác đám đông xung quanh
mình đang nhất loạt rộ lên, miệng họ mở rộng, môi họ mấp máy, nhưng em
lại chẳng thế nghe rõ họ nói những gì.
“Phịch!” Âm thanh ấy
truyền tới tai em một cách rõ ràng, đó là tiếng chổi rơi trên nền nhà. Không
hiểu vì sao, em không còn đủ sức để cầm trong tay, dù chỉ là một cán chổi.
Bóng người lấp lánh
ánh vàng ngăn chàng lại là ai? Vì sao người đó lại ngăn trở chàng? Có phải
người đó chẳng thể ngăn nổi chàng không? Màu áo nâu sòng càng lúc càng đến gần,
nỗi nhớ nhung ngàn năm không phai lạt thấm đẫm trong lớp khói sương huyền ảo.
Chuỗi tràng hạt sờn bạc theo năm tháng, chập chờn trước mắt. Thân thể tôi nặng
trình trịch như có ai rót chì lên, không giữ nổi thăng bằng, tôi đổ người về
phía trước.
-
Vợ của ta, nàng đã về…
Tôi
ngã vào màu áo nâu sòng ấy, hơi thở ấm áp vây bọc lấy tôi, trái tim chàng đang
gõ nhịp liên hồi bên tai tôi, cùng với trái tim tôi, hòa tấu bản nhạc song hành
ở âm vực cao.
-
Em đã về…
Là
tiếng tôi ư? Vì sao nghe nhẹ tựa làn mây, bồng bềnh trôi đến tận chân trời xa
thẳm…
Có tiếng gõ cửa, giọng nói cung kính từ bên ngoài vọng vào:
- Thưa thầy, đã đến giờ tụng kinh buổi chiều. Tiếng trả lời cất lên trầm ấm:
- Tăng Triệu, hãy thay ta chủ trì buổi lễ… Còn nữa, ta sẽ không rời
căn phòng này trong ba ngày tới, đến giờ ăn, con hãy chuẩn bị hai phần
cơm mang tới đây. Hãy trấn an mọi người, không có gì nghiêm trọng cả. Ba ngày sau, ta sẽ tiếp tục công việc như thường lệ.
Người ngoài kia vâng dạ lĩnh ý, tiếng bước chân xa dần rồi tắt hẳn.
Lúc quay lại, thấy tôi lắc đầu, chàng đặt tay lên môi tôi, mỉm cười dịu
dàng:
- Đừng khuyên ta, sau mười sáu năm chờ đợi, ta chỉ xin được tự do làm điều ta muốn trong vòng ba ngày thôi.
Chàng rút từ dưới gối ra cuốn sổ ghi nhật ký đã ố vàng của tôi. Bên
trong là tấm hình tôi chụp cùng bố mẹ, mép ảnh đã cũ mèm, sờn bạc, tiếng thở dài khe khẽ, thênh thang bên tai tôi, thấ