
n. Bệ
hạ luôn cho rằng huynh là người tài cao trí rộng, muốn cùng huynh bình định
thiên hạ, nên chẳng thèm để tâm đến lời nói của Diêu Ung.
Tôi không dám thở
mạnh, bưng khay đồ ăn trên tay mà do dự không biết nên bước tiếp hay lùi ra
ngoài. Hách Liên Bột Bột nhìn thấy tôi thì chau mày, khoát tay, ra hiệu
cho tôi mang vào. Tôi đặt khay đồ ăn lên bàn, cúi thấp đầu định bụng lui ra.
Đột nhiên, cổ tay tôi bị giật mạnh trở lại, tôi ngã nhào về phía trước.
- Rót rượu!
Giọng nói lạnh như
băng, hắn tức tối, hầm hè liếc xéo tôi một cái. Tôi đành co cụm vào một góc,
cung kính phục vụ.
- Đại ca, việc tuyển
lựa ca kỹ Lương Châu tiến hành đến đâu rồi?
Người ngồi đối diện là
một thanh niên trẻ hơn Hách Liên Bột Bột, gương mặt rất giống hắn ta. Tuy
không điển trai, nổi bật như hắn, nhưng hiền hòa và dễ mến hơn rất nhiều, có lẽ
là em trai hắn.
- Cả chặng đường chẳng
kiếm được đứa nào ra hồn. Chọn suốt mấy ngày, tính cả ả này mới được có sáu
đứa.
Hách Liên Bột Bột nâng
chén rượu lên, bực bội nốc cạn, hàng mi dày, rậm nhíu lại.
- Nếu đại ca không nóng
nảy giết chết bốn người, thì bây giờ đã đủ mười người rồi.
Người đó lắc đầu và
cười:
- Hôm nay Bệ hạ đã đến
vườn Tiêu Dao. Ngày mai ngài sẽ thắp hương và cầu khẩn ở chùa Thảo Đường mới
xây xong. Nghe nói Bệ hạ đã mời nhà sư Kumarajiva người Tây vực từng sinh sống
nhiều năm ở Lương Châu về đây và phong làm quốc sư, ngay mai ngài sẽ đến nghe
pháp sư giảng kinh. Vì vậy, huynh phải gấp rút lên đường cho kịp. Đến vườn Tiêu
Dao, dâng tặng những thiếu nữ này cho Bệ hạ, nhất định người sẽ rất vui mà quên
đi những lời tấu xằng bậy của Diêu Ung.
Tôi ngẩn ngơ. Ngày mai
sẽ tới vườn Tiêu Dao ư? Ngày mai tôi có thể gặp được Rajiva rồi ư?
- Ngươi ngồi ngây ra
đấy làm gì hả!
Hách Liên Bột Bột sa
sầm mặt mày, cánh tay dài kéo giật tôi vào lòng, ánh mắt sắc lẹm lướt trên
người tôi:
- Trông ngươi khá là
bắt mắt, đêm nay hãy ở lại hầu hạ ta.
- Được tướng quân ưu
ái là vinh hạnh của tôi.
Tôi hoang mang, lo sợ,
cuống quít viện cớ:
- Có điều, tôi vừa đến
tháng, sợ làm vấy bẩn tướng quân.
Tiếng hầm hừ phát ra
từ chiếc mũi cao thẳng tắp, cánh môi mỏng khẽ rướn lên, nụ cười lạnh lùng, thâm
hiểm:
- Có phải hay không,
nhìn là biết. Nếu ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ mất chân hoặc mất tay.
Mồ hôi đầm đìa trên
trán, tôi thu tay vào trong áo, nắm chặt khẩu súng gây mê. - Đại ca, hôm nay đệ
cũng chỉ kiếm được bốn người, đại ca mà giết cô ta thì mai làm sao giao đủ mười
người?
Em trai hắn lên tiếng
khuyên can:
- Đêm nay, tì thiếp
của đệ sẽ hầu hạ huynh.
Hách Liên Bột Bột gật
đầu, thả tôi ra. Tôi vội vàng thu dọn bát đĩa trên bàn, nhanh chóng rời khỏi
lán trại của hắn. Đêm đó, mãi đến lúc thiếp đi, tôi vẫn còn run bần bật.
Đội quân hạ trại ngay
sáng sớm hôm sau để lên đường, họ đi rất nhanh, xe ngựa rung lắc dữ
dội, mãi đến trưa mới dừng lại. Chúng tôi xuống xe, và thấy mình đang
đứng giữa một khuôn viên vườn tược với quy mô rộng lớn. Khu vườn này được xây
dựng tựa lưng vào núi, nước suối róc rách, thiên nhiên hoang sơ. Dãy núi
phía sau không cao, nhưng dáng núi trùng điệp, kì vĩ. Những cây tùng cây
bách cao vút, hiên ngang trên lớp tuyết, vươn mình lên trời xanh, đền đài, lầu
các lẩn khuất giữa mênh mông tuyết trắng, tạo cho khung cảnh vẻ thẳm sâu, tĩnh
mịch, liêu trai.
Tôi nhận ra rồi, nơi
đây, chính là khu vườn thượng uyển ở huyện Hộ của mười hai triều đại hoàng đế
bắt đầu từ thời nhà Tần, Hán, Đường… Diêu Hưng đã cho xây dựng vườn Tiêu Dao
trên khu đất này. Ngài còn hạ chỉ xây một ngôi chùa trong khuôn viên khu vườn
để nghênh đón Rajiva. Vì điện thờ chính của chùa được lợp bằng mái rơm, nên đặt
tên là chùa Thảo Đường. Ngày sau, Rajiva sẽ lập đạo tràng dịch kinh ở đây, và
tiến hành dịch thuật hơn ba trăm cuốn kinh, luận. Chùa Thảo Đường được bảo tồn
đến tận ngày nay, tháp Xá lị của Rajiva được xây dựng trong khuôn viên ngôi
chùa này.
Đang mải nghĩ xem làm
cách nào gặp được Rajiva, thì chúng tôi bị xua vào một khoảng sân rộng, một phụ
nữ chừng ngoài bốn mươi tuổi hướng dẫn chúng tôi thay y phục. Đó là bộ trang
phục của cung nữ; váy lụa đỏ, hoa văn sặc sỡ. Sau khi thay xong xiêm y, chúng
tôi được chải đầu, vấn tóc thành búi cao, cuộn lại một vòng trên đỉnh đầu, sau
đó cài lệch một chiếc trâm kiểu cách. Đánh vật một hồi, soi gương, tôi thấy
mình giống hệt người phụ nữ trong bức tranh “Nữ sử châm đồ” (Lời khuyên răn của
quan nữ sử) của Cố Khải Chi.
Trang điểm xong, cả
mười cô gái đều như được lột xác. Mấy cô gái kia đều còn rất trẻ, nên khi được
mặc những bộ xiêm y xinh đẹp, lộng lẫy, cũng như bao thiếu nữ khác, họ trở nên
vui vẻ, rạng rỡ, gương mặt họ toát lên sức sống thanh xuân. Duy chỉ có Nghiêm
Tĩnh là vẫn mặt ủ mày chau. Tuy cô gái không muốn tiết lộ chuyện đời tư, nhưng
tôi biết, cô đã lấy chồng, đêm qua cô đã lặng lẽ khóc cả đêm.
Người phụ nữ trung
tuổi tháo vát và lão luyện kia chỉ dạy cho chúng tôi nghi lễ khi gặp Hoàng đế
và buộc chúng tôi tập đi tập lại nhiều lần. Khi đã chắc chắn không còn lỗi sai,
bà đưa