XtGem Forum catalog
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326583

Bình chọn: 8.00/10/658 lượt.

ua, bọn họ không ngừng lùng bắt phụ nữ xinh đẹp trong

đám đông dân chạy nạn.

Đại sư chưa kịp đặt

hòn đất vào tay tôi thì đám kị binh đã ập đến. Dẫn đầu là một tên lính trẻ mặc

áo giáp, tôi không dám nhìn, vội quay mặt đi hướng khác.

Không kịp nữa rồi. Một

tiếng hí vang, rồi con ngựa thình lình xuất hiện trước mặt tôi. Tôi thu tay vào

trong áo, chuẩn bị rút súng gây mê. Có ai đó xuống ngựa, tiếng bước chân dồn

dập dồn về phía tôi. Vậy là tôi đã gây ra sự chú ý cho cả một đám người, có chống

cự cũng vô ích. Nghĩ vậy, tôi liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào tên trẻ tuổi

đang bước về phía mình. Nắng chiều kéo dài bóng dáng cao lớn của người đó, một

cơ thể cường tráng khỏe mạnh, chân tay dài hơn người bình thường, chỉ nhìn

thoáng qua cũng đủ biết đó là một dũng sĩ, giỏi cưỡi ngựa, bắn cung.

Khi hắn ta bước tới

gần, tôi bỗng thấy lạnh người. Gã trai trẻ này, đúng là rất đẹp trai, nhưng ở

gã toát ra vẻ hung hãn đáng sợ! Ngũ quan cân đối nổi bật trên nền nước da màu

đồng, màu da này chắc hẳn là kết quả của những tháng ngày phơi mình dưới nắng

đốt. Sống mũi cao và dài, vầng trán nhẵn bóng, cặp mắt nham hiểm giấu dưới hàng

lông mày dày, rậm, giống hệt cặp mắt dữ dằn của một con báo lúc săn mồi. Một

lọn tóc dài thả bên vành tai phải, đám tóc còn lại được cài gọn trên đỉnh đầu,

lọn tóc hững hờ này tạo cho gã một vẻ gợi cảm, lôi cuốn rất đặc biệt.

Không nên đụng độ với

người đàn ông này, sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Tôi cảm thấy rất bối rối và

lo lắng, không biết phải ứng phó ra sao. Gã đã đến cạnh tôi, bóng chiều đổ trên

chiếc cằm đang ghếch lên, chói lóa. Đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì không ổn,

nhưng chưa kịp phản ứng, thì một cách tay lướt qua nhanh như chớp và kéo tôi

đến trước ngực gã.

- Sau bao nhiêu ngày

rốt cuộc cũng tìm được một đứa khả dĩ.

Gã nhìn tôi bằng cặp

mắt của kẻ đi săn dành cho con mồi, cặp môi mỏng hé ra một nét cười lạnh nhạt,

gương mặt toát lên vẻ tàn ác.

- Nữ thí chủ… này… đã…

có chồng… không phải…

Đại sư Buddhayassa ấp

úng phát ra thứ tiếng Hán trọ trẹ. Gã kia chỉ liếc xéo đại sư một cái, rồi lại

quay sang nhìn tôi.

- Kết hôn rồi hả?

Giọng điệu vô tình ấy

khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi gật đầu. Gã nhướn

hàng mi dài, rất đẹp lên:

- Ta đoán ngươi cũng

chừng ngoài hai mươi tuổi, kết hôn là phải rồi.

Gã nghĩ ngợi một lát,

lại nhếch miệng cười:

- Không sao, biết ca

hát nhảy múa là được. Ta đưa ngươi vào cung, không cần phải khổ sở đi theo lão

già vô dụng này nữa.

Tôi giật mình vì ngạc

nhiên. Vào

cung ư? Hắn là ai? Vào thời Thập lục quốc, ngoài nước Tây Lương của Lý Cảo[2'> người Hàn, các nước còn lại đều được lập nên bởi Ngũ Hồ, nên thường không

xem trọng quan niệm về trinh tiết như người Hán. Bởi vậy, họ vẫn thẳng

tay bắt cóc phụ nữ đã có gia đình mà không hề ngần ngại. Nhưng, hắn cướp phụ nữ

trong đám đông nạn dân của Lương Châu, đưa vào cung, để làm gì kia chứ?

[2'>

Năm dân tộc thiểu số ở phương Bắc, Trung Quốc thời Thập lục quốc.

Không

cho tôi suy nghĩ thêm, hắn kéo tôi, lôi đi. Đại sư Buddhayassa vội chạy

đến giữ tôi lại, nhưng tôi đã khẽ lắc đầu ra hiệu với ngài, rồi quay sang mỉm

cười với gã kia:

-

Nếu được hưởng vinh hoa phú quý, tôi sẽ đi theo ngài, nhưng hãy cho tôi mang

theo hành lý.

Hắn

ta ngỡ ngàng, rồi buông tay tôi ra và nói: - Ngươi là người phụ nữ đầu tiên

không khóc lóc, ỉ ôi đấy. Tốt lắm, ta thích cá tính của ngươi. Sau khi vào

cung, chỉ cần ngoan ngoãn, dù không còn trinh tiết, ngươi vẫn có thể được hưởng

vinh hoa phú quý.

Tôi

chau mày vì lời nói tục tằn, thô thiển ấy. Thật uổng phí cho dung mạo trời ban

kia! Tôi quay lại xe bò để lấy ba lô và nói với đại sư Buddhayassa

bằng tiếng Tochari:

-

Đại sư không cần lo lắng cho tôi. Đại sư hãy đến chùa Thảo Đường trong vườn

Tiêu Dao ở huyện Hộ, Rajiva đang ở đó. Nếu ngài gặp được pháp sư trước tôi, xin

hãy nhắn với pháp sư rằng: Ngải Tình đã trở về.

Sở

dĩ tôi đồng ý đi theo gã này, một là vì gã được tháp tùng bởi đám đông binh

lính, súng gây mê chỉ có thể khiến gã bất tỉnh, và tôi sẽ chẳng thể thoát nổi

đám lính còn lại. Hai là, câu nói “đưa tôi vào cung” của gã khiến tôi phải suy

nghĩ. Lúc này Rajiva đã được Diêu Hưng phong làm Quốc sư, sống trong vườn Tiêu

Dao của hoàng gia. Tôi chỉ là một thường dân, khó lòng gặp được chàng. Nếu tôi

vào cung, biết đâu, đây là ý trời.

Tôi

khoác ba lô, ngồi lên một cỗ xe ngựa, bên trong còn có năm cô gái khác, ăn vận

bần hàn, hai mắt sưng húp, họ đều là dân chạy nạn. Tôi bỗng cảm thấy ảo não,

Diêu Hưng cũng được xem là một bậc minh chủ thời Thập lục quốc, vậy mà gã trai

trẻ này dám ngang nhiên bắt cóc dân nữ, không rõ thân thế của hắn ta ra sao?

Tôi

hỏi han mấy cô gái thì được biết, họ cũng vừa bị bắt tới đây, các cô vẫn đang

khóc lóc thảm thiết. Cô gái đứng tuổi nhất, chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu

tuổi, cao khoảng một mét bảy mươi, các nét trên gương mặt tương đối thô

lậu, hẳn là người Hung Nô. Tuy không xinh đẹp, nhưng cô gái khá bình tĩnh, mạnh

mẽ, cô chăm chú quan sát tôi hồi lâu, như thể tìm kiếm điề