Ring ring
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326650

Bình chọn: 8.00/10/665 lượt.

ưng trên giường, hào hứng hoa chân múa tay.

Tôi thở dài, kéo con

vào lòng, dịu dàng nói:

- Rajiva ngoan, mẹ

không thể đưa con đi cùng. Con biết đấy, bố ở một nơi xa xôi, hiểm trở. Mẹ đến

đó cũng không thể gọi điện cho con được. Vậy nên, con phải nghe lời ông bà. Nửa

năm sau mẹ về, nếu con ngoan ngoãn, mẹ sẽ mang quà của bố về cho con.

Gương mặt bé thoáng

chốc trở nên buồn thiu, bé tiu nghỉu, phụng phịu. Bình thường chỉ cần nhìn con

ỉu xìu như thế, tôi sẽ mềm lòng chiều theo ý bé. Giá mà có thể, tôi sẽ đưa bé

đi cùng, vì tôi hằng mong ước Rajiva được gặp con trai mình. Tôi vòng tay ôm

bé, sống mũi cay cay:

- Rajiva, ngày

mai con hãy chụp thật nhiều ảnh để mẹ mang cho bố xem.

- Vâng ạ.

Rajiva gật đầu ngoan

ngoãn, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, bé khẽ vỗ vào má mẹ:

- Mẹ ơi, Rajiva sẽ

viết thư cho bố.

Ôi thằng bé này! Cảm

giác ấm áp lạ kì, tôi ôm chặt con vào lòng: - Ừ, con muốn nói điều gì với bố,

con hãy viết hết ra. Ngày kia mẹ lên đường rồi, nên ngày mai con phải hoàn

thành nhé.

Bé khẽ rời mẹ ra, nhìn

chăm chú vào mắt mẹ:

- Mẹ ơi, sao mẹ lại

khóc?

- Vì mẹ vui đó con. Vì

mẹ chờ đợi sáu năm, cuối cùng cũng được gặp bố, nhưng con biết không, bố đã

phải chờ đợi mẹ suốt mười sáu năm…

Lưỡi con ấm mềm lau

khô nước mắt của tôi, bàn tay ấm áp của bé nâng đỡ gương mặt mẹ:

- Rajiva sẽ ngoan

ngoãn ở nhà chờ mẹ về.

Tôi mắc áo chống tia

phóng xạ, đội mũ bảo hiểm bước vào buồng máy với bốn bức tường được ốp chì tấm

cực dày, đeo chiếc ba lô mà Tuyết Tuyết đặt sẵn ở đó lên vai, ngồi vào cỗ máy

thời gian. Tiếng chú Lý vang vang trong loa phóng thanh gắn chìm trên tường:

- Tuyết Tuyết, chúng tôi bắt đầu đếm ngược, đừng phát sinh thêm nhu cầu gì nữa nhé!

Tôi không đáp lại, chỉ

gật đầu ra hiệu. Cảm giác quen thuộc lại ùa đến, vào khoảnh khắc bay vút lên

không gian, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng chú Lý trong loa phóng thanh:

- Lạ nhỉ, sao Ngải Tình đi

vệ sinh lâu vậy

Lưng và eo đau ê ẩm,

tôi hé mắt, tán cây trước mặt trụi gần hết lá, che khuất nền trời âm u. Tuyết

trên cành khô rơi ào ào khi cơ thể tôi đỗ xuống. Cũng may tôi tiếp đất trên nền

tuyết, nên đã giảm thiểu được rất nhiều xung lực.

Tôi kéo khóa, tháo mũ

bảo hiểm, vòng tay qua ôm eo, cắn răng chịu đau, ngồi dậy và quan sát xung

quanh. Phía trước là một ngọn đồi, cách đó không xa có một con sông, dòng chảy

nho nhỏ lộ ra dưới những khúc sông không đóng băng. Phía bên kia là vạt rừng,

xa xa là những dãy núi đồi trùng điệp, nổi bật trên nền tuyết trắng xóa. Tuyết

đã ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn âm u, ảm đạm.

Tôi muốn đứng lên,

nhưng cơn đau ở vùng lưng lại ập đến, chiếc ba lô nặng trình trịch kéo tôi ngã

ngửa ra phía sau, tôi đổ người trên tuyết. Mất một lúc lâu tôi mới lấy lại được

hơi sức để lồm ngồm bò dậy. Tôi già mất rồi! Còn đâu sức khỏe và sự dẻo dai của

mười năm về trước nữa!

Bước thấp bước cao men

theo triền núi trước mặt thấp thoáng vài ngôi nhà của bà con nông dân. Gõ cửa

hỏi thăm tôi mới biết, mình rơi xuống một nơi gọi là huyện Châu Chi, cách

Trường An hơn một trăm năm mươi dặm. Tôi tiếp tục hỏi thăm đường đến huyện Hộ,

nhưng cụ già miền sơn cước ấy giảng giải không được rõ ràng cho lắm, đành vậy.

Cũng may tôi mang theo bản đồ, nên có thể vừa đi vừa hỏi.

Tôi rút ra vài đồng

bạc vụn đem theo từ thời hiện đại, mua của cụ già nông dân một cỗ xe bò và các

loại lương khô. Không muốn lãng phí thời gian, tôi tìm đường ra đường cái

theo chỉ dẫn của cụ già. Cứ đi về hướng Đông là sẽ tới Trường An. Vườn Tiêu Dao

ở huyện Hộ, cách Trường An bốn mươi dặm, vì vậy tôi phải đến Trường An trước

đã.

Tự mình điều khiển xe

bò, cỗ xe chậm chạp lăn bánh khiến tôi rất đỗi nóng ruột. Tôi không cứng tay,

không thành thạo nên cỗ xe chẳng thể tăng tốc. Trên đường cái quan, tôi gặp rất

nhiều người, già trẻ trai gái đủ cả. Vẻ mặt mệt mỏi, áo quần tả tơi, họ dắt díu

nhau đi về hướng Đông.

Những người này hẳn là

dân chạy nạn, hỏi thăm thì được biết, họ đều từ Lượng Châu tới. Bởi vì mất mùa

đói kém, nên sau khi Lữ Long đầu hàng Diêu Hưng, họ kéo nhau tới đất Tần mong

tìm được kế sinh nhai. Theo ghi chép thì vào thời điểm này, Rajiva đã đến

Trường An. Sợ rằng ghi chép có sự sai sót, nên tôi bèn hỏi thăm họ về pháp sư

Kumarajiva, nhưng chẳng nhận được thông tin nào.

Tôi đi hỏi từng người

một, rồi đột nhiên tim thắt lại tưởng chừng ngạt thở! Phía trước, giữa

đám đông là một bóng dáng cao gầy, đang khom lưng, áo cà sa màu nâu song bay

phần phật trong gió bấc tê tái. Tôi cuống cuồng dừng xe bên đường, phi như bay

về phía bóng dáng đó, chụp lấy cánh tay người đó. Giữa hố mắt sâu thẳm là đôi

mắt già nua, nhăn nheo, sống mũi người đó cao lạ thường, đôi môi dày bè, râu

tóc hung đỏ, người đó rõ ràng là thuộc tộc người ở vùng Trung Á. Vầng trán cao

rộng, cương nghị và thông tuệ, gương mặt nhân hậu, người đó chừng bảy mươi

tuổi.

- Thí chủ tìm bần tang

ư?

Tiếng Hán lơ lớ và

nặng âm mũi của người đó khiến tôi phải luận mãi mới hiểu hết nghĩa. Tôi thả

tay, lắc đầu thất vọng. Tôi nhớ chàng đến mức này ư! Theo gh